Ánh mắt Hoa Phong Lưu nhìn Vương phủ vàng son lộng lẫy xa xa, lời nói của Diệp Phục Thiên làm cho nội tâm hắn hơi gợn sóng, một ngày kia bọn họ sẽ cầu mình đi vào sao?
Khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười sáng lạn, Hoa Phong Lưu rất nghiêm túc nói:
- Ta tin.
Hắn đối với chính mình không có tự tin nhưng đối với Diệp Phục Thiên lại tin tưởng hơn bao giờ hết.
- Chúng ta đi thôi.
Hoa Phong Lưu thấp giọng nói, hắn so với người khác càng muốn tiến vào tòa cung điện kia hơn, hai nữ nhân hắn yêu nhất đều ở bên trong.
- Lão sư, ngươi đây là cố ý.
Diệp Phục Thiên có chút buồn bực gật đầu, hắn tự nhiên sẽ không chạy tới Vương phủ nói tìm bạn gái của mình, lão sư anh tuấn lỗi lạc có danh xưng Cầm Ma vẫn bị Vương phủ đuổi đi, hắn tuy tự nhận nhan giá trị vô song nhưng với Vinh Diệu cảnh hắn chạy vào mà nói tiểu công chúa mười sáu tuổi nhà các ngươi là bạn gái của ta, bị cắt đứt hai chân ném ra có lẽ xem như nhẹ.
- Cho ngươi điểm động lực.
Hoa Phong Lưu cười nói.
Ba người trở lại trên lưng Hắc Phong Điêu, cánh Hắc Phong Điêu run lên lần nữa bay lên trời, gió đánh vào người làm quần áo bay phất phới, ánh mắt Diệp Phục Thiên ngưng trọng nhìn Vương hầu phủ đệ kia dần dần mơ hồ, đó là mục tiêu thứ nhất mà mình sắp sửa chinh phục, vô luận vì Giải Ngữ hay vì lão sư.
Hắc Phong Điêu lần nữa rơi xuống đất là bên ngoài một tòa phủ đệ, mặc dù đại khí rộng lớn không bằng Vương hầu phủ đệ Nam Đẩu thế gia nhưng liếc nhìn cũng là hào môn thế gia.
Sau khi xuống dất, bên ngoài phủ đệ có thủ vệ, bảng hiệu bên trên cửa phủ khắc chữ: Mộc phủ.
- Đi thôi.
Hoa Phong Lưu khẽ nói, Diệp Phục Thiên lưng cõng hắn cất bước đi về hướng cửa phủ, thủ vệ tiến lên phía trước nói:
- Mấy vị có chuyện gì?
- Làm phiền cáo tri Mộc Hồng chủ nhân nhà ngươi, nói cố nhân Hoa Phong Lưu tới chơi.
Hoa Phong Lưu mở miệng nói, thủ vệ nhìn nhau lập tức gật đầu, có người hướng phía trong phủ mà đi.
Sau một lát liền gặp một thanh niên 17 tuổi đi tới, nhìn thấy Diệp Phục Thiên cõng Hoa Phong Lưu trên lưng trong ánh mắt hiện lên một vòng dị sắc, lập tức khẽ khom người nói:
- Mộc Vân Khinh bái kiến tiền bối.
- Hài tử Mộc lão ca đều lớn như vậy rồi.
Hoa Phong Lưu mỉm cười nói:
- Mộc lão ca có ở đây không?
- Gia phụ trong phủ đang sắp xếp nghênh đón tiền bối, mời.
Mộc Vân Khinh thò tay mời nói, Diệp Phục Thiên liền cõng Hoa Phong Lưu hướng phía trong Mộc phủ đi đến.
Mộc phủ rất lớn, một đoàn người đi tới một tòa nội viện trong phủ, một thân ảnh trung niên uy nghiêm đứng đó nhìn thấy tình huống Hoa Phong Lưu giờ phút này cũng lộ ra thần sắc khác thường, nói:
- Phong Lưu, đây là có chuyện gì?
- Mộc lão ca, việc này một lời khó nói hết.
Hoa Phong Lưu thở dài.
- Ngồi xuống từ từ nói.
Mộc Hồng mở miệng nói liền có thị nữ đến dâng trà, bên người Mộc Hồng còn có một thiếu nữ ánh mắt đánh giá đoàn người Diệp Phục Thiên cùng Hoa Phong Lưu.
Mọi người ngồi xuống, Mộc Hồng mở miệng nói:
- Phong Lưu lão đệ, Vân Khinh bái kiến ngươi rồi, đây là tiểu nữ Vân Nghê.
- Đây là Phục Thiên, Dư Sinh, Phục Thiên là đệ tử của ta, lần này tới quấy rầy là vì sự tình Phục Thiên.
Hoa Phong Lưu ngồi xuống nói.
- Nói rõ ra xem như thế nào?
Mộc Hồng hỏi.
- Lão ca biết rõ tại Đông Hải Thành ta có mấy cừu nhân, sợ ảnh hưởng đến Phục Thiên cho nên ta muốn tạm thời đưa hắn tới ở chỗ này, nếu lão ca nguyện ý có thể xem hắn như thế hệ con cháu thậm chí thu làm đệ tử cũng được.
Hoa Phong Lưu mở miệng nói ra Diệp Phục Thiên nhìn lão sư, giờ phút này hắn vẫn không rõ dụng ý lão sư tới đây.
Là muốn giúp hắn tìm chỗ dựa, vì thế không tiếc đến cầu người.
- Cha ta không phải người nào cũng thu.
Mộc Vân Nghê liếc Diệp Phục Thiên lãnh đạm nói.
- Vân Nghê, không cho phép nói bậy.
Mộc Hồng quát lớn một tiếng.
- Thiên phú của Phục Thiên lão ca có thể yên tâm.
Hoa Phong Lưu nói.
- Chính ngươi lúc trước cũng bị Họa Thánh phế thì đệ tử có thể cường đến đâu, hôm nay thành như vậy còn muốn liên lụy cha ta à.
Mộc Vân Nghê không chút khách khí nói.
- Câm miệng.
Mộc Hồng nghiêm khắc vài phần lạnh lùng quát, lại nói với Hoa Phong Lưu:
- Ta quản giáo tiểu nữ không nghiêm, Phong Lưu chớ trách.
Nói xong lại nhẹ nhàng thưởng thức trà, không nói gì nữa cũng không hỏi Hoa Phong Lưu thêm cái gì.
Hoa Phong Lưu tự nhiên minh bạch ý nghĩa, lúc này Diệp Phục Thiên cũng mở miệng nói:
- Lão sư, chúng ta đi thôi.
- Ừm.
Hoa Phong Lưu nhẹ gật đầu, nói:
- Mộc lão ca quấy rầy.
- Lão đệ không uống một ngụm trà lại đi?
Mộc Hồng tùy ý nói, một điểm không có ý tứ giữ lại.
Diệp Phục Thiên đã cõng Hoa Phong Lưu lên, Hoa Phong Lưu cười lắc đầu:
- Không cần.
- Tốt! Vân Khinh, Vân Nghê giúp ta tiễn Phong Lưu thúc các ngươi.
Mộc Hồng nói xong huynh muội Mộc Vân Khinh gật đầu đi theo phía sau Diệp Phục Thiên, khi bọn hắn rời đi trong mắt Mộc Hồng hiện lên một sự trào phúng, đệ tử? Hắn nếu muốn sẽ thiếu đệ tử sao?
Cũng đã phế rồi lại đắc tội Nam Đẩu thế gia cùng Họa Thánh, còn muốn tìm chỗ dựa? Nào có đơn giản như vậy.
Bên ngoài Mộc phủ, mấy người Diệp Phục Thiên đi ra thì Mộc Vân Khinh mở miệng nói:
- Tiền bối đi thong thả.
Mấy người Diệp Phục Thiên tiếp tục đi về phía trước, chỉ nghe Mộc Vân Nghê sau lưng nói:
- Thật sự là một điểm biết mình biết ta cũng không có.
- Người khác cũng không dễ dàng.
Mộc Vân cười cười, giờ phút này đã không có biểu hiện ra loại khí độ kia nữa.
Hai người nói chuyện cũng không che dấu, rơi vào trong tai Diệp Phục Thiên đặc biệt chói tai, Dư Sinh thậm chí nắm chặc nắm đấm chỉ nghe Hoa Phong Lưu có chút áy náy mà nói:
- Phục Thiên, ủy khuất ngươi rồi.
- Ta có gì ủy khuất là hắn có mắt không tròng, buông tha cơ hội trở thành đế sư.
Diệp Phục Thiên không thèm để ý nói.
- Tiểu tử ngươi.
Hoa Phong Lưu cười cười lo lắng cho hắn:
- Đi theo ta cái tàn phế này người khác đều nhìn ngươi, ai ngờ ngươi là Ngọa Long, đợi ngày vũ động phong vân thì hắn sẽ hối hận.
- Lão sư, ngươi đừng nói mình như vậy.
Diệp Phục Thiên có chút khó chịu, hắn đương nhiên biết rõ lão sư vì hắn mới đi cầu người.
Một đời Cầm Ma là kiêu ngạo của lão sư, hôm nay hắn đã bị phế cho nên nơi nào sẽ quan tâm cừu gia cái gì nếu không sẽ không về Đông Hải Thành, đây là muốn giúp hắn tìm chỗ dựa.
- Không có quan hệ, tại Đông Hải Thành ta còn có một chút bằng hữu, lại đi tìm bọn hắn.