- Không phải, chúng ta từ Đông Hải Thành đến.
Lâm Tịch Nguyệt mở miệng nói:
- Nghe nói Thanh Châu Thành xuất hiện di tích Diệp Thanh Đế liền muốn thay trưởng bối mang đến vài tin tức, đáng tiếc về sau nghe nói không ai có thể tới gần nên đành phải buông tha, các ngươi là người Thanh Châu Thành có nhìn thấy qua hay không?
- Ừm, ta qua chỗ đó.
Diệp Phục Thiên nhẹ gật đầu.
- Khoác lác.
Tiểu Hà bên cạnh khanh khách cười cười nói:
- Không phải cố ý nói như vậy vì muốn hấp dẫn chú ý của Tịch Nguyệt nhà chúng ta sao.
Diệp Phục Thiên nhún vai, Lâm Tịch Nguyệt lại nói:
- Các ngươi đi Đông Hải Thành làm gì?
- Lão sư mang ta đi học ở trường Đông Hải Thành.
Diệp Phục Thiên đáp lại.
- Ừm, Đông Hải Thành có Đông Hải Phủ là trường học tốt nhất, vậy các ngươi cần phải cố gắng lên đấy.
Lâm Tịch Nguyệt khích lệ nói.
- Ngươi có chức nghiệp gì, tu vi gì, ta nhìn xem có cơ hội hay không.
Tiểu Hà hỏi Diệp Phục Thiên.
- Pháp sư, Vinh Diệu cảnh nhị trọng.
- Cũng không tệ lắm, mới có thể đủ đi địa phương không tệ thôi.
Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười nói:
- Chúng ta đi hóng gió.
- Ừm.
Diệp Phục Thiên gật đầu nói với Dư Sinh:
- Chúng ta trở về đi.
Nói xong hai người trở về buồng nhỏ trên thuyền, nhìn thấy bọn hắn ly khai Tiểu Hà lại khanh khách nở nụ cười nói:
- Tịch Nguyệt nhà chúng ta như thế nào lại đến gần người lạ?
Lâm Tịch Nguyệt trừng nàng.
- Tên kia cười rộ lên mặc dù có điểm xấu xa nhưng thật sự nhìn rất đẹp trai, to con bên cạnh cũng rất hùng tráng, Tịch Nguyệt nhà chúng ta ưa thích ai đây?
- Ngươi nói hưu nói vượn cái gì, bèo nước gặp nhau mà thôi.
- Nếu là bèo nước gặp nhau, vậy ngươi nói cho ta biết ngươi ưa thích ai trong đó thì cũng không có ảnh hưởng gì đâu.
Lâm Tịch Nguyệt dây dưa bất quá nghĩ nghĩ liền cười nói:
- Diệp Phục Thiên, chính xác nhìn rất đẹp.
- Chậc chậc...
Tiểu Hà cười hì hì nhìn nàng, Lâm Tịch Nguyệt liếc nàng một cái nói:
- Chớ suy nghĩ lung tung tùy tiện tâm sự mà thôi, thiên phú tu hành của hắn có thể chấp nhận được nhưng đặt ở Đông Hải Thành thì căn bản không ưu tú.
- Biết rõ tầm mắt Tịch Nguyệt nhà chúng ta rất cao mà.
Hai thiếu nữ lời ong tiếng ve vui đùa.
…
Mấy ngày sau Cự Luân rốt cục đến Đông Hải Thành, Diệp Phục Thiên đi ra buồng nhỏ trên thuyền đập vào mi mắt hắn chính là bờ đại khí biển rộng lớn một mảnh phồn hoa đỗ không biết bao nhiêu Cự Luân, Đông Hải Phủ quản hạt tất cả thành trì Đông Hải, hơn nữa thành trong đất liền mỗi ngày đều có vô số người thông qua đường biển đi tới phủ thành Đông Hải Phủ này.
- Diệp Phục Thiên, chúng ta đi nha.
Cách đó không xa Tiểu Hà phất tay Diệp Phục Thiên bên này, Lâm Tịch Nguyệt mỉm cười nhìn về phía bọn hắn.
- Hữu duyên gặp lại.
Diệp Phục Thiên khua tay nói sau đó liền nhìn thấy hai thiếu nữ đi theo một lão giả ly khai.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nói với Hoa Phong Lưu:
- Lão sư, ta thật sự chỉ là tùy ý hàn huyên trò chuyện, Dư Sinh có thể làm chứng.
- Thói quen.
Hoa Phong Lưu bình tĩnh mở miệng, Dư Sinh đồng tình nhìn thoáng qua Diệp Phục Thiên, Hắc Phong Điêu đáp xuống trước ba người, bọn hắn cùng đi lên sau đó Hắc Phong Điêu bay lên trời hướng phương hướng Đông Hải Thành xuất phát.
Cổ Thành đại khí to lớn so với Thanh Châu Thành phồn hoa không biết bao nhiêu, trên bầu trời có các đại yêu làm tọa kỵ, cũng có cường giả trực tiếp ngự không, giờ khắc này trong nội tâm Diệp Phục Thiên cùng Dư Sinh đều sinh ra cảm giác vô hạn.
- Lão sư, ngươi dẫn đường.
Diệp Phục Thiên mở miệng nói ra Hoa Phong Lưu chỉ dẫn Hắc Phong Điêu hướng một phương đi về phía trước, lúc này Diệp Phục Thiên phát hiện thần sắc Hoa Phong Lưu chăm chú, hiển nhiên trở lại tòa cổ thành này nội tâm lão sư phi thường không bình tĩnh.
Rốt cục, bọn hắn đi tới địa phương mục đích của chuyến này địa, một tòa phủ đệ xa xa vô cùng đồ sộ đứng sừng sững trước mắt, từ không trung nhìn xuống giống như cung điện Hoàng gia.
Hắc Phong Điêu đáp xuống rất xa, Diệp Phục Thiên chưa bao giờ thấy qua kiến trúc hùng vĩ như thế, mở miệng nói:
- Lão sư, đây là địa phương nào, cảm giác như Vương Cung.
- Không sai, đây vốn đã từng là Vương hầu phủ đệ.
Hoa Phong Lưu mở miệng nói:
- Hơn ba trăm năm trước, thời điểm Diệp Thanh Đế cùng Đông Hoàng Đại Đế chưa nhất thống thiên hạ, Thần Châu chư hầu chia cắt, Nam Đẩu quốc do Nam Đẩu thế gia thống trị. Về sau thiên hạ nhất thống, trật tự đại lục một lần nữa sắp xếp, tất cả thế lực cũng một lần nữa thay đổi, Nam Đẩu thế gia thế yếu cho nên đi xuống vương tọa, mà kẻ đã từng thống trị Nam Đẩu quốc lại về Đông Hải Thành quật khởi, đây chính là Nam Đẩu thế gia.
- Nguyên lai như vậy, lão sư vì cái gì dẫn ta tới đây?
Diệp Phục Thiên hiếu kỳ nói.
- Bởi vì, lão bà tương lai của ta ở đây.
Hoa Phong Lưu nói.
Diệp Phục Thiên trừng hai mắt nói:
- Nguyên lai sư mẫu là công chúa, lão sư ngươi làm thế nào lừa gạt được vậy?
- Giá trị nhan sắc.
Hoa Phong Lưu tự tin mở miệng, dưới chân Diệp Phục Thiên lại có chút bất ổn.
- Lão sư chúng ta hiện tại đi vào nói là tìm bạn gái của ta, có thể bị đánh chết hay không?
Diệp Phục Thiên lại nói.
- Ngươi có thể thử xem.
Hoa Phong Lưu nhìn hắn một cái:
- Trước kia, ta đã bị lệnh cưỡng chế vĩnh viễn không được bước vào Đông Hải Thành nếu không phế tu vi ta, nhưng hôm nay ta đã phế.
Diệp Phục Thiên trầm mặc một lát, lập tức cười cười nói:
- Không có quan hệ, lão sư sẽ có một ngày bọn hắn cầu ngươi đi vào.