Phục Thiên Thị

Chương 83: Cáo biệt (2)

Chương Trước Chương Tiếp

ĐÔI mắt dễ thương của Tần Y nhìn về phía Diệp Phục Thiên, giết Mộ Dung Thu thì Diệp Phục Thiên tự nhiên không thể tiếp tục lưu lại Thanh Châu Thành, trừ phi Hoa Phong Lưu không bị thương nhưng hiển nhiên không có khả năng, nếu không Diệp Phục Thiên đã không dùng phương thức như vậy giết Mộ Dung Thu rồi.

- Ân, ta phải ly khai Thanh Châu Thành rồi, sư tỷ phải bảo trọng.

Diệp Phục Thiên có chút đau lòng nhìn Tần Y, phụ thân thủ hộ Thanh Châu Thành lại bị người phế, không có người xuất đầu vì nàng cho nên Tần Y chỉ có thể chịu ủy khuất.

- Ta tiễn ngươi.

Tần Y ôn hòa cười cười.

- Tốt.

Diệp Phục Thiên gật đầu, lập tức Hắc Phong Điêu cùng Hắc Kỳ Lân cùng một chỗ đi về phía trước, đã đi ly khai thật xa.

...

Bờ biển Thanh Châu có rất nhiều Cự Luân tiến về địa phương khác.

Lúc này bên bờ biển có rất nhiều người lục tục leo lên một chiếc Cự Luân, đây là thuyền tiến về Đông Hải thành

Thanh Châu Thành cách Đông Hải thành vạn dặm, Diệp Phục Thiên tự nhiên không có khả năng dùng Hắc Phong Điêu đường dài phi hành, thân thể lão sư không tốt không cách nào thừa nhận thời gian phi hành dài như vậy.

Dư Sinh cõng Hoa Phong Lưu trên lưng cùng đợi Cự Luân.

Diệp Phục Thiên thì là đang cáo biệt cùng Tần Y.

- Sư tỷ, ta đi thật.

Diệp Phục Thiên mỉm cười nói.

- Ừm sau khi lớn lên có cơ hội nhớ rõ đến thăm sư tỷ.

Tần Y gật đầu, tuy trong nội tâm thương cảm nhưng trên mặt nàng luôn tươi cười ôn hòa như trước.

- Tốt, sư tỷ không quên ta là tốt rồi.

- Làm sao lại như vậy?

Tần Y nói.

- Ta sợ mình trở nên quá đẹp sư tỷ sẽ nhận không ra.

Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng cười cười, Tần Y trừng mắt liếc hắn một cái, thằng này vẫn không đứng đắn như vậy.

- Gặp lại sau.

Diệp Phục Thiên quay người, phất tay.

- Phục Thiên.

Tần Y quát lên, Diệp Phục Thiên xoay người nhìn về phía nàng chỉ thấy Tần Y mở hai tay ra, trên mặt lộ ra nét tươi cười sáng lạn nói:

- Trước khi đi tiện nghi cho tiểu tử ngươi rồi.

- Sư tỷ, ngươi như vậy ta sẽ khó khăn...

Diệp Phục Thiên thở dài nói ra, vừa đi lên mở ra hai tay ôm lấy thân thể khêu gợi của Tần Y.

Tần Y nhẹ nhàng tựa trên người hắn, nụ cười trên mặt như trước, thật lâu sau nói:

- Ngươi không buông ra à.

- Nha.

Diệp Phục Thiên buông tay ra rung động cười nói:

- Sư tỷ có chút không nỡ.

Đôi mắt Tần Y dễ thương im lặng nhìn hắn, sau đó xoay người nói:

- Đi nha.

Nói xong, nàng đi về hướng Hắc Kỳ Lân.

- Sư tỷ, nhất định phải bảo trọng.

Diệp Phục Thiên hô đưa lưng về phía nàng, hốc mắt Tần Y có chút ướt át, nước mắt chảy xuôi mà xuống, đạp vào Hắc Kỳ Lân sau đó bay lên trời không có quay đầu lại.

Diệp Phục Thiên đưa mắt nhìn Tần Y ly khai, trong nội tâm thở dài hắn không có biện pháp giúp sư tỷ làm cái gì, chỉ hy vọng sư tỷ có thể kiên cường đối mặt hết thảy.

Xoay người, Diệp Phục Thiên hướng phía Cự Luân đến, Dư Sinh và Hoa Phong Lưu đều nhìn hắn.

- Lão sư, chúng ta lên thuyền.

Diệp Phục Thiên nói với hai người.

- Ân.

Hoa Phong Lưu gật đầu, vừa đi vừa nói:

- Ôm thoải mái sao?

Bước chân Diệp Phục Thiên lảo đảo có chút bất ổn nhìn về phía Hoa Phong Lưu nói:

- Lão sư, sư tỷ bởi vì sự tình Tần tướng quân mà khó chịu, ta là an ủi nàng.

- Ân, ta biết rõ.

Hoa Phong Lưu gật đầu nhẹ:

- Ôm lâu như vậy là an ủi sao?

- Ai, lão sư ngươi đối với ta hiểu lầm quá sâu.

Diệp Phục Thiên đi đến trước ngồi xổm người xuống nói:

- Dư Sinh, ta đến bồi lão sư.

- Dư Sinh, chúng ta đi.

Hoa Phong Lưu nói.

- Nha.

Lúc này đây, Dư Sinh không nghe lời nói Diệp Phục Thiên cõng Hoa Phong Lưu hướng Cự Luân đi đến, Diệp Phục Thiên nhìn bóng lưng hai người sau đó đuổi theo, người thiện lương luôn dễ dàng bị thương!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️