Trên bầu trời Thanh Châu Thành, hắc kỳ lân bay về hướng nào đó, tốc độ cực nhanh, gió thổi phần phật táp vào mặt, động tác của hai người hơi ám muội, có điều lúc này họ không thèm để ý những việc này, chỉ muốn nhanh lên một chút đến nơi cần đến.
Có điều bọn họ còn chưa tới, đã thấy bầu trời xa xăm hoàn toàn đen sì, một đám hắc kỳ lân che khuất bầu trời mà đến. Thấy cảnh đó, mắt Diệp Phục Thiên sáng lên, chẳng lẽ, Tần Soái tướng quân đã nhận được tin tức?
Rất nhanh, song phương gặp nhau trên không trung, người cầm đầu nhìn thấy Tần Y, hơi nghi hoặc, gọi:
- Tiểu thư.
- Mọi người đây là?
Tần Y cũng nghi hoặc.
- Thanh Châu Thành sắp bạo phát thú triều, chúng ta đang chạy tới Thiên Yêu Sơn.
Người nọ nói.
- Ta cũng chính là vì chuyện này mà đến, xem ra phụ thân đã biết rồi, ông ấy ở đâu?
Tần Y hỏi.
- Ở bờ hồ Thanh Châu, xử lý chút chuyện, chúng ta chạy tới trước.
- Ừ, mọi người mau đi đi, ta đi tìm phụ thân.
Tần Y gật đầu, sau đó song phương mỗi người đi về phía trước, rất nhiều kỵ sĩ quân đoàn Hắc Kỳ Lân đều liếc nhìn Diệp Phục Thiên sau lưng Tần Y.
Bờ hồ Thanh Châu, bên ngoài một tửu lâu, quân đoàn Hắc Kỳ Lân vây quanh, chớp mắt rất nhiều dân chúng hiếu kỳ tụ tập, Tần Soái tướng quân đích thân dẫn người bao vây tửu lâu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc Diệp Phục Thiên và Tần Y đến, đương nhiên thấy được tình huống của bên này. Bọn họ đi đến sau lưng Tần Soái, không có ý quấy rầy, chắc hẳn lúc này Tần Soái có chuyện phải xử lý.
Trong tửu lâu, có một nhóm người chậm rãi đi ra, người cầm đầu là một thanh niên, lúc thấy đám người kia, Diệp Phục Thiên chau mày, hắn đã gặp những người ở đây vào đêm giao thừa hôm đó, người cầm đầu chính là Hạ Phàm của phủ Đông Hải.
- Tần tướng quân muốn vào uống vài chén?
Hạ Phàm mỉm cười nhìn Tần Soái, trong ánh mắt lộ ra ý lười biếng, thái độ ngả ngớn.
- Là người của ngươi làm?
Tần Soái lạnh băng hỏi.
- Ta không rõ Tần tướng quân đang nói gì.
Hạ Phàm đùa bỡn chén rượu trong tay, không nhìn Tần Soái.
- Yêu thú Thiên Yêu Sơn bạo động, vì lòng tham của ngươi, ngươi sẵn lòng đẩy cả Thanh Châu Thành vào nguy hiểm?
Tần Soái tiếp tục chất vấn.
- Ta đã nói rồi, không rõ ngươi đang nói gì, còn nữa, hãy chú ý thái độ ngươi nói chuyện với ta.
Hạ Phàm híp mắt, thái độ cao ngạo không gì sánh được, dường như căn bản không để vào mắt thần bảo vệ Thanh Châu Thành.
Lúc câu nói của Hạ Phàm thốt ra, bên cạnh hắn có mấy thân hình đi về phía trước một bước, lập tức trời đất nổi lên uy lực cực mạnh.
- Phủ Thành chủ và Mộ Dung thương hội lại cùng nhau nhúng tay vào.
Tần Soái nhìn về phía Vệ Phong và Mộ Dung Thu, ánh mắt sắc bén khiến hai người cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tần Soái.
Ánh mắt của Tần Soái lại trở về trên người Hạ Phàm, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn lợi dụng Thanh Châu Thành để mở đường cho dã tâm của ngươi? Ta đã phái người đi khắp phủ Đông Hải phát tán tin tức, Thanh Châu Thành có dấu tích của người đó.
Dứt lời, Tần Soái xoay người rời đi, sắc mặt Hạ Phàm chớp mắt trở nên cực kỳ khó coi, nhìn chòng chọc vào bóng lưng Tần Soái, trong đôi mắt có sát niệm.
Tần Soái cũng dám phá hư chuyện của hắn? Sau khi tìm được bí mật của Thiên Yêu Sơn, hắn phái người trở về phủ Đông Hải, phụ thân bí mật phái cao thủ đến đây chính là vì không để người khác chú ý, vậy mà Tần Soái lại phát tán tin tức, tạo nên sự chấn động của các thế lực khắp nơi.
Chỉ là, Tần Soái đã sớm biết bí mật của Thiên Yêu Sơn?
Tần Soái dẫn đầu quân đoàn Hắc Kỳ Lân trực tiếp bay lên trời, Tần Y mang theo Diệp Phục Thiên theo sát phía sau, đi tới bên cạnh Tần Soái.
- Cha, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Tần Y hỏi:
- Những người kia là ai?
- Nha đầu, Thanh Châu Thành gặp nạn, cũng không biết sẽ phát sinh điều gì.
Tần Soái nhìn về phía Tần Y nói:
- Thanh Châu Thành là một phần của phủ Đông Hải, vừa rồi kẻ đó tên là Hạ Phàm, đến từ phủ Đông Hải, chính là công tử Phủ chủ của phủ Đông Hải. Hắn tới Thanh Châu Thành, ta vẫn luôn chú ý hắn, biết hắn phái người thâm nhập Thiên Yêu Sơn tìm kiếm bí mật, không ngờ, thực sự hắn đã tìm được.
- Thiên Yêu Sơn, bí mật?
Tần Y càng nghi ngờ thêm.
- Rất nhiều năm trước khi con còn chưa sinh ra, sư phụ của ta vẫn muốn diệt trừ đại yêu Thiên Yêu Sơn, chấm dứt hậu hoạn, từng dẫn người thâm nhập vào đó, phải trả giá vô cùng thê thảm. Sau đó, phát hiện nhiệm vụ này không thể hoàn thành, tuy nhiên, ông ấy tìm được một vết tích ở Thiên Yêu Sơn.
Tần Soái lộ ra ánh mắt hoài niệm, ánh nhìn mờ mịt, đến nay ông vẫn không quên được cảnh tượng chấn động năm đó.
- Nơi đó có gì?
Tần Y hỏi.
- Diệp Thanh Đế.
Tần Soái nhìn Tần Y, thốt ra một cái tên cấm kỵ!