Bên bờ hồ Thanh Châu có tửu lâu nổi tiếng nhất thành, quang cảnh trước hồ thu vào tầm mắt như tranh vẽ.
Lúc này, ở một vị trí gần cửa sổ cực tốt trong một tửu lâu nọ, có một đám người đang ngắm cảnh.
Điều bất ngờ là Mộ Dung Thu cũng ở trong đó, có điều hắn chỉ là người tiếp khách, thân phận của tất cả những người đang ngồi quanh bàn đều cao hơn hắn.
Như thanh niên đang ngồi ở vị trí thượng vị, là nhân vật lớn đến từ phủ Đông Hải, bên cạnh hắn là công tử của Thành chủ Thanh Châu Thành... Vệ Phong.
- Mộ Dung Thu, Thiên Yêu Sơn có tin tức gì không?
Thanh niên đến từ phủ Đông Hải hỏi Mộ Dung Thu.
- Người của chúng ta đang mở đường ở Thiên Yêu Sơn, buổi chiều hôm nay đã truyền về tin tức, có một khu vực thần bí, khả năng đang cất giấu thứ gì đó.
Mộ Dung Thu cung kính đáp lại.
- Cứ tiếp tục như vậy, e rằng người ta mang tới đều phải chôn thân ở Thiên Yêu Sơn, mọi người hãy đưa thêm người qua.
Hạ Phàm quét mắt về phía Mộ Dung Thu, nói.
- Trở về ta sẽ nói với phụ thân ngay.
Mộ Dung Thu và Vệ Phong đều gật đầu đáp.
- Ừ.
Hạ Phàm gật đầu, hướng về phía Mộ Dung Thu:
- Hy vọng ngươi không làm sai điều gì.
- Cung chủ Thổ Hành Cung chính là sư đệ của cha ta, chuyện đó ta cũng đã tự mình trải nghiệm, không có khả năng mắc lỗi, Thiên Yêu Sơn quả thực đã xuất hiện rồng.
Mộ Dung Thu khẳng định nói.
- Tốt.
Ánh mắt Hạ Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, ở nơi pháo hoa xán lạn, bên hồ có hai bóng người rất nổi bật, chỉ vì nữ tử ấy thật sự quá đẹp, hắn chỉ tay về hướng bên kia, hỏi:
- Bọn họ là ai?
Mộ Dung Thu nhìn về phía bên kia, khi thấy rõ bóng dáng của hai người, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
- Hoa Giải Ngữ, con gái của đệ nhất cường giả Thanh Châu Thành... Hoa Phong Lưu, Diệp Phục Thiên, trước đây là đệ tử Thanh Châu Học Cung, vì phản bội mà bị đuổi, là đệ tử của Hoa Phong Lưu.
Mộ Dung Thu nói.
- Hoa Phong Lưu?
Ánh mắt của vị trung niên bên cạnh Hạ Phàm sáng lên:
- Cầm Ma Hoa Phong Lưu?
- Cha ta đã điều tra, ở thành Đông Hải, Hoa Phong Lưu quả thực có danh xưng Cầm Ma.
Mộ Dung Thu gật đầu.
- Vậy thì, đó là con gái của Hoa Phong Lưu và nàng ấy rồi.
Đôi mắt trung niên lộ vẻ suy tư.
- Là vị bị Họa Thánh phế bỏ?
Hạ Phàm lộ ra thần sắc hứng thú, không ngờ ở nơi đây lại có thể gặp được nhân vật từng danh chấn một phương ở thành Đông Hải.
- Đúng.
Trung niên bên cạnh gật đầu:
- Cô bé này cũng coi như là người nhà, tốt nhất người không nên có ý nghĩ gì đó, nếu không... xảy ra chuyện sẽ rất phiền phức.
Ông biết vị thiếu gia này là ai, vì vậy tận lực nhắc nhở hắn.
- Ta tự có chừng mực, xuống dưới chào hỏi chút đi.
Hạ Phàm cười cười rồi đứng dậy rời khỏi tửu lâu, trung niên đi theo phía sau hắn. Đoàn người ra khỏi tửu lâu, hướng về phía Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ.
Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ đang an tĩnh hưởng thụ bức tranh xinh đẹp, bỗng cảm giác được điều gì đó, cùng nhau quay đầu, chứng kiến đoàn người đi về hướng bọn họ. Thấy Mộ Dung Thu trong đám người, trong đôi mắt của Diệp Phục Thiên hiện lên một vẻ hoang mang kỳ lạ.
- Giải Ngữ tiểu thư, tại hạ Hạ Phàm, phủ Đông Hải.
Hạ Phàm đi tới trước mặt Hoa Giải Ngữ, ánh mắt tà ý không chút che giấu sự tán thưởng, bàn về dung nhan, thiếu nữ trước mắt vượt lên tất cả những nữ nhân hắn đã từng gặp trong quá khứ.
- Có chuyện gì sao?
Giọng nói Hoa Giải Ngữ có chút lãnh đạm.
- Ngưỡng mộ phong thái Cầm Ma từ lâu, chỉ tiếc chưa bao giờ có duyên gặp mặt, bây giờ có thể gặp Giải Ngữ tiểu thư ở nơi này, ta rất lấy làm vinh hạnh, vì vậy đành đến quấy rầy, không biết Giải Ngữ tiểu thư có nể mặt ta, cùng đến tửu lâu ngồi một lát không?
Hạ Phàm nở nụ cười ôn hòa, Diệp Phục Thiên lại nhíu mày, Hạ Phàm quả thực xem hắn như không tồn tại.
- Không đi.
Hoa Giải Ngữ cười nói, nụ cười lộ ra cảm giác xa cách.
Người bên cạnh Hạ Phàm đều nhíu mày, thực sự không hề giữ chút thể diện nào.
- Quấy rầy rồi.
Hạ Phàm im lặng trong khoảnh khắc rồi vừa cười vừa nói, sau đó trực tiếp xoay người rời đi. Trong giây phút hắn xoay người, ý cười trong đôi mắt lập tức biến mất, thay vào đó là lãnh ý đáng sợ.
- Thực sự mất hứng quá đi.
Diệp Phục Thiên có chút buồn bực nói, vươn tay, tựa hồ muốn nắm thứ gì đó.
- Muốn làm gì đó?
Hoa Giải Ngữ né tay, cười tủm tỉm nhìn Diệp Phục Thiên.
- Xác định quan hệ rồi mà?
Diệp Phục Thiên vô tội nói.
- Đúng vậy, không phải đã xác định rõ quan hệ sao?
Nụ cười Hoa Giải Ngữ mang theo vài phần nghịch ngợm.
- Yêu tinh, tại sao nàng có thể như vậy?
Diệp Phục Thiên tủi thân nói, xác định quan hệ xong là không thể đụng chạm nữa hả?
- Ta thế nào?
Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn, nói:
- Nếu xác định quan hệ, về sau không cho phép gây họa cho nữ nhân khác, còn nữa, bất luận ta ở đâu, đều phải tới tìm ta.
- Không được, quan hệ không thích hợp.
Diệp Phục Thiên có cảm giác bị lừa gạt.
- Chàng thử xem, phụ thân nói chàng không thành thật, để ta về nhà sớm, ta phải đi đây.
Hoa Giải Ngữ nhìn Diệp Phục Thiên không rời, trong đôi mắt xinh đẹp mơ hồ có chút không nỡ, ngày mai sẽ phải chia lìa thì sao, nếu hắn không gặp được nàng, hắn có trách nàng không?
Diệp Phục Thiên ấm ức nhìn nàng. Thấy biểu cảm của Diệp Phục Thiên, Hoa Giải Ngữ không đành lòng, đưa bàn tay nhỏ bé như bạch ngọc ra trước mặt Diệp Phục Thiên.
Nhưng, Diệp Phục Thiên không nắm, vẫn nhìn nàng, nói:
- Phải rời đi sao?
Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ khẽ ngưng chớp, từ “rời đi trong miệng Diệp Phục Thiên hiển nhiên không chỉ là tạm biệt ở thời khắc này.
- Yêu nhau rồi không từ mà biệt, sau đó bắt đầu con đường đi tìm tình yêu dài dằng dặc, kịch bản cẩu huyết như vậy lại đặt trên người ta, nàng không cảm thấy như vậy đối với ta rất không công bằng và tàn nhẫn sao?
Diệp Phục Thiên nhìn Hoa Giải Ngữ nói, mấy tháng ở bên, sao hắn lại không biết tính cách yêu tinh thế nào. Cho dù có thích hắn, há lại chủ động như thế, hơn nữa với mấy câu nói kia, sao Diệp Phục Thiên lại không rõ chuyện gì xảy ra.