- Quá lợi hại.
Người còn lại cũng vô cùng sùng bái nói, nữ tử xinh đẹp như tiên lại chủ động yêu cầu gặp gia trưởng?
Người không phong lưu uổng thiếu niên, nam nhân nên giống thiếu gia, phải vô sỉ một tí mới lừa được tiên tử vào nhà.
Hai người sóng vai đi đến phòng khách, Hoa Giải Ngữ hỏi Diệp Phục Thiên:
- Hôm nay nhà các người tổ chức tiệc rượu cuối năm, gia tộc tụ hội sao?
- Ừ, gia yến.
Diệp Phục Thiên gật đầu, hai người nhanh chóng đi đến bữa tiệc. Mọi người trong tiệc rượu thấy Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ kề vai đến, chớp mắt trở nên yên tĩnh lại, ngây ra như phỗng.
- Tiểu tỷ tỷ xinh quá đi...
Tiểu tử Diệp Mặc kia thì thầm một tiếng.
Diệp Dung lướt mắt nhìn Hoa Giải Ngữ, rồi lại nhìn Phong Tình Tuyết, ơ... tình địch.
Phong Tình Tuyết đương nhiên cũng nhìn thấy Hoa Giải Ngữ, có thế nào nàng cũng không ngờ tới việc lại gặp Hoa Giải Ngữ trong nhà Diệp Phục Thiên, còn là trong một ngày như thế này. Đôi mắt đẹp của nàng hiện lên ý buồn sâu sắc, không khỏi cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt gấu váy.
- Phục Thiên, không giới thiệu hả?
Diệp Dung cười nói.
- Hoa Giải Ngữ.
Diệp Phục Thiên giới thiệu:
- Nàng ấy là... nữ nhi của lão sư ta.
- Nữ nhi của lão sư?
Mọi người cười nhìn hắn, lộ ra ánh mắt “đã hiểu. Khuôn mặt Hoa Giải Ngữ hơi nóng lên, mơ hồ có chút bối rối nhưng không hề mâu thuẫn, ngược lại có chút mừng vui.
- Còn đứng đó làm gì, không mau qua đây ngồi.
Diệp Bách Xuyên phản ứng kịp, đương nhiên ông biết Hoa Giải Ngữ. Lần trước thi Hương, ông đã hơi nghi hoặc về mối quan hệ của hai người, không ngờ tiểu tử này lợi hại như vậy, quả nhiên con giỏi hơn cha.
Tiểu tử Diệp Mặc nhảy lên nhường vị trí, Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ ngồi chung. Nghe xong lời giới thiệu của Diệp Phục Thiên, Hoa Giải Ngữ ngọt ngào lễ phép chào Diệp Bách Xuyên bọn họ:
- Bá phụ, bá mẫu, cô cô, thúc thúc...
Diệp Phục Thiên nghĩ thầm, yêu tinh này chưa từng ngọt ngào với mình như vậy.
- Ca, sao huynh lừa được người ta đến đây vậy?
Diệp Tiểu Cầm bên cạnh Diệp Phục Thiên thấp giọng nói.
- Nhờ nhan sắc, hiểu chưa?
Diệp Phục Thiên cười cười nhìn Diệp Tiểu Cầm, Diệp Tiểu Cầm khinh bỉ liếc hắn. Tuy Diệp Phục Thiên cũng tuấn tú, nhưng nhan sắc Hoa Giải Ngữ bên cạnh đúng là nghịch thiên, nàng chưa từng thấy nữ tử nào xinh đẹp như vậy.
Hoa Giải Ngữ yên lặng ngồi ở đó, nhưng bầu không khí vẫn hơi tế nhị, không bao lâu sau, Phong Tình Tuyết thấp giọng nói:
- Cha, con ăn xong rồi, chúng ta về trước đi.
- Được.
Phong Như Hải gật đầu, sau đó đoàn người cáo từ. Diệp Dung chú ý tới ánh mắt vẫn luôn tránh né của Phong Tình Tuyết, lập tức hiểu rõ, hóa ra không phải là cự tuyệt.
- Cha, mẹ, con và Giải Ngữ cũng đi ra ngoài tản bộ một lát.
Diệp Phục Thiên cũng nói.
- Đi đi, ở bên ngoài nhớ chăm sóc Giải Ngữ thật tốt.
Diệp Bách Xuyên gật đầu nói.
- Con biết rồi.
Diệp Phục Thiên đáp, sau đó rời khỏi Diệp phủ cùng Hoa Giải Ngữ.
Bầu trời Thanh Châu Thành hôm nay đầy pháo hoa tuyệt đẹp, nhất là khu vực hồ Thanh Châu, rất nhiều người chèo thuyền trên hồ, hoặc người nhà, hoặc người yêu, cũng có người đứng trong tửu lâu hai bên bờ hồ thưởng thức cảnh đẹp.
- Đẹp quá.
Hoa Giải Ngữ và Diệp Phục Thiên tản bộ tới nơi này, nhìn cảnh đẹp hai bên bờ và giữa hồ Thanh Châu, trong đôi mắt xinh đẹp của Hoa Giải Ngữ lộ ra tâm trạng vui sướng.
- Phong cảnh tuy đẹp, không bằng người đẹp.
Diệp Phục Thiên nhẹ giọng nói. Hoa Giải Ngữ trừng mắt nhìn hắn, nội tâm lại vô cùng vui vẻ, niềm vui này trước đây chưa bao giờ có.
Thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi chớm biết yêu mơ hồ cảm giác được, đây có lẽ là cảm giác của tình yêu.
Hoa Giải Ngữ đi dạo xung quanh, có người đoán đố đèn, có người biểu diễn ảo thuật, Diệp Phục Thiên vẫn theo sau lưng, ngắm nhìn nụ cười khuynh thành trên khuôn mặt thiếu nữ, ưu phiền mấy ngày nay chớp mắt hóa hư không. Cuối cùng hắn cũng xác định được nguyên nhân vì sao mấy ngày nay lòng hắn không yên. Ba tháng sớm chiều ở chung, vui cười giận mắng, thì ra tình cảm đã nảy sinh trong lòng, chỉ là không biết mà thôi.
Bên hồ Thanh Châu, Hoa Giải Ngữ thấy rất nhiều du khách thả đèn ước nguyện xuống hồ, nàng cũng học theo, trong tay cầm đèn ước nguyện đặt xuống hồ, đôi mắt đẹp nhắm lại, ước tâm nguyện của mình.
- Được rồi.
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ mở ra, nói với Diệp Phục Thiên bên cạnh.
- Nàng ước gì vậy?
Diệp Phục Thiên hỏi.
- Không nói cho ngươi biết.
Hoa Giải Ngữ cười nói, đôi mắt đẹp của nàng nhìn lên khoảng trời bao la đầy pháo hoa nở rộ, nhẹ giọng nói:
- Bây giờ có phải chúng ta đã xác định quan hệ hay không?
- Hả...
Diệp Phục Thiên sửng sốt, ánh mắt có chút cổ quái nhìn Hoa Giải Ngữ.
- Xác định, quan hệ thế nào?
Diệp Phục Thiên chớp chớp mắt.
Hoa Giải Ngữ vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời, không nhìn Diệp Phục Thiên, nhưng sau một khắc, Diệp Phục Thiên lại có cảm giác một bờ vai mềm mại đụng vào cánh tay hắn, như đang tìm gì đó.
Diệp Phục Thiên đưa tay qua, nắm lấy tay ngọc thon thon, khóe môi thiếu niên nở rộ một nụ cười xán lạn.
Cảm giác lòng bàn tay truyền tới sự mềm mại, hắn vân vê, khuôn mặt Hoa Giải Ngữ ửng đỏ như ráng mây chiều, nhẹ giọng nói:
- Chính là, quan hệ thế này.
Diệp Phục Thiên hơi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ đầy trời cùng Hoa Giải Ngữ. Hai người sóng vai đứng bên hồ nước, nắm tay như cặp đôi yêu nhau thực sự.
Thì ra, yêu tinh cũng ngốc như vậy, đáng yêu như vậy!
Thời gian như dừng lại, im lặng là vàng, mặc dù Diệp Phục Thiên không trả lời, nhưng trên dung nhan khuynh thành của Hoa Giải Ngữ toát ra nụ cười đẹp nhất, xán lạn hơn cả pháo hoa.