Khóe mắt của Diệp Phục Thiên cũng hơi đỏ ửng lên, hắn còn nhớ rõ hồi đó, Cầm lão đã dạy hắn đánh đàn ở chỗ này, lão giả hiền lành với nụ cười nhân hậu.
Sáng sớm hôm đó tỉnh dậy, lão nhân gia nhìn thấy hắn và Giải Ngữ ở bên nhau, nên đã chúc phúc cho bọn họ sẽ mãi yêu thương nhau như thuở còn niên thiếu.
Hắn lại nghĩ tới khúc nhạc Loạn Giang Sơn ở Nam Đẩu thế gia kia, mặc dù lão nhân gia đã đến tuổi xế chiều, nhưng khúc nhạc của lão vẫn còn rất vang vọng, khí phách tồn tại mãi mãi, nhưng sau khi lão chết, lại bị đặt ở đây một mình lẻ loi cô độc như vậy.
Nghĩ đến đây, Diệp Phục Thiên chỉ cảm thấy chua xót trong lòng.
Trên Tử Vi Cung, lão nhân gia lặng lẽ nằm ở nơi đây, sợ rằng ngay cả đệ tử của học cung Đông Hải cũng chưa từng biết có một người như thế tồn tại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây