- Xem ra con đã biết rồi, đây đúng là pháp thuật Cầm Âm, ta hiểu về cầm khúc, có danh xưng Cầm Ma, mệnh hồn là Cầm. Ta bị người khác phế mệnh hồn, hiện tại tu vi chỉ lùi không tiến, cả đời này cũng không thể tăng lên, bây giờ, những thứ này đều truyền cho con cả.
Hoa Phong Lưu thở dài nói. Ánh mắt của Diệp Phục Thiên lóe lên, hắn đã đoán được lão sư chính là Thiên Mệnh Pháp Sư, thế nhưng lại bị người khác phế bỏ mệnh hồn.
- Con đừng hỏi gì hết, ta cũng không mong con báo thù cho ta, chỉ là hy vọng con chăm chỉ tu hành, đừng phụ thiên phú của bản thân.
Hoa Phong Lưu nhìn ánh mắt của Diệp Phục Thiên, nói:
- Thanh Châu Thành đối với con mà nói quá nhỏ, cũng không thích hợp để con tu hành lâu dài, sang năm sau khi con bước vào Vinh Diệu kỳ, có muốn vượt qua Đông hải đến đại lục?
- Nghĩa phụ sớm đã nói sau khi con thành niên sẽ phải rời đi, nhưng cụ thể là khi nào, con cần phải thương lượng với cha và nghĩa phụ.
Diệp Phục Thiên nói.
- Ừ, sắp hết năm rồi, con cũng nên về nhà, sau khi Dư Sinh trở về, ta sẽ bảo nó đi thẳng về.
Hoa Phong Lưu nói.
Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu, có chút không nỡ, ánh mắt của hắn vừa nhìn về phía Hoa Giải Ngữ, nói:
- Yêu tinh, không có ta bên cạnh, phải chăm sóc bản thân và lão sư thật tốt nhé.
Hoa Giải Ngữ cạn lời, rốt cuộc là ai chăm sóc ai chứ? Tên này ở đây ngoại trừ tu luyện ra, hầu hết những việc khác đều do nàng làm mà? Còn muốn thể diện hả?
- Rốt cuộc cũng biến rồi.
Hoa Giải Ngữ tựa hồ rất vui vẻ.
- Này, biểu cảm gì vậy?
Diệp Phục Thiên có chút đau lòng.
- Ngươi nói xem.
Hoa Giải Ngữ cười đắc ý nói.
- Ta đi đây.
Diệp Phục Thiên nói.
- Ừ.
Hoa Giải Ngữ cười gật đầu.
Diệp Phục Thiên đi ra ngoài cửa, đi tới cửa quay đầu lại nói:
- Ta đi thật đó.
- Được thôi.
Hoa Giải Ngữ vẫn cười tủm tỉm nói. Diệp Phục Thiên thở dài một tiếng, đau lòng quá đi. Hắn vẫy vẫy tay, nói:
- Lão sư, sang năm con lại đến thăm người.
Nói xong, hắn xoay người rời khỏi nơi này.
Sau khi Diệp Phục Thiên rời khỏi, thư phòng chớp mắt trở nên yên tĩnh lại.
Hoa Phong Lưu cười khổ lắc đầu nói:
- Tiểu tử này không ở đây, ngược lại có chút không quen.
- Cha, người trúng độc quá sâu rồi đó.
Hoa Giải Ngữ không còn gì để nói.
- Con thì sao?
Hoa Phong Lưu cười nhìn nữ nhi của mình.
- Con ư?
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ lóe sáng, nói:
- Đương nhiên là con rất vui.
- Ước hẹn ba năm đã đến, người của thành Đông Hải cũng đã tới, hết năm nay, e rằng con phải rời đi.
Ánh mắt của Hoa Phong Lưu đột nhiên hướng ra bên ngoài, có vẻ hơi thất vọng mất mát.
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ khẽ run, trong lòng chợt có sự vấn vương mãnh liệt, nhìn hình bóng cô đơn của phụ thân, nói:
- Con ở lại cùng phụ thân.
- Nha đầu ngốc, mẹ con chắc hẳn cũng rất nhớ con, huống chi gia tộc bên kia sao có thể buông tha. Con có thể ở bên ta ba năm, ta đã rất thỏa mãn rồi.
Hoa Phong Lưu nhẹ xoa đầu Hoa Giải Ngữ, ôn hòa nói:
- Chỉ là, chuyến đi này của con, có thể mãi mãi cũng sẽ không gặp lại Phục Thiên nữa, vừa rồi chính là vĩnh biệt, vậy mà con vẫn muốn chọc tức nó.
Trái tim của Hoa Giải Ngữ đột nhiên run lên như bị thứ gì chạm đến, khoảnh khắc thiếu niên mỉm cười rời đi vừa rồi lại là vĩnh biệt ư?
- Giải Ngữ, con thích Phục Thiên sao?
Hoa Phong Lưu đột nhiên hỏi.
- A?
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ khẽ ngưng lại, ngẩng đầu nhìn phụ thân, lập tức gương mặt xuất hiện vẻ ngượng ngùng, vội nói:
- Cha à, người đang nói gì vậy, sao con có thể thích hắn chứ.
- Thật sao?
Hoa Phong Lưu cười nhìn Hoa Giải Ngữ, nói:
- Qua năm nay con đã mười sáu tuổi rồi, có quyền quyết định cuộc sống của mình. Những việc con từng trải quá ít, vẫn không hiểu rằng có vài người có vài việc hễ bỏ lỡ là sẽ mất đi trọn đời. Ta rất thích tiểu tử Phục Thiên kia, thông minh hiếu học, thiên phú cực cao và rất chăm chỉ, nhìn rất phong lưu kỳ thực lại đa tình, y hệt ta năm đó. Ta tự tin ta sẽ không nhìn lầm, nếu con không thích thì cứ xem như phụ thân chưa nói gì, nếu con không muốn bỏ lỡ như vậy, hãy cho nhau một cơ hội. Mấy ngày này con cứ suy nghĩ thật kỹ, nhân sinh vội vã, đừng khiến bản thân phải hối hận.
Đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ ngơ ngác nhìn cha mình, có vài người hễ bỏ lỡ là sẽ mất đi trọn đời sao!
- Con đừng thấy tiểu tử kia suốt ngày vây quanh con thì cho rằng vĩnh viễn sẽ như vậy, nếu một ngày nào đó con đột nhiên biến mất trong cuộc đời của nó, tự nhiên sẽ có một nữ nhân ưu tú khác xuất hiện. Giữa hai người các con ngay cả quan hệ yêu thương cũng chưa từng chắc chắn, đừng hy vọng rằng thứ tình cảm này sẽ vững chắc.
Hoa Phong Lưu cười rời khỏi, để lại Hoa Giải Ngữ một mình ngây người ở đó. Tâm tư của thiếu nữ lần đầu tiên bị xúc động, cảm giác mông lung đó rốt cuộc là tình cảm gì?
Khi Diệp Phục Thiên luôn ở bên cạnh, nàng thường cảm thấy phiền phức, khi hắn bỗng nhiên mất, nàng lại giống y như phụ thân, có chút không quen. Nàng nghĩ đến lời của phụ thân, khả năng về sau vĩnh viễn sẽ không gặp nhau nữa, trái tim thiếu nữ càng có thêm một sự hoảng loạn mơ hồ như đang lo sợ rằng sẽ vĩnh viễn mất đi thứ gì đó.