Phục Thiên Thị

Chương 55: Hồn cầm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phục Thiên theo Hoa Phong Lưu rời đi, trong lòng mọi người ở Thanh Châu Học Cung vẫn khó có thể bình tĩnh lại.

Sợ rằng, bọn họ khó mà quên được hình bóng quật cường, thi Hương phải chịu đối xử không công bằng, học cung hạ lệnh cấm nghiêm phạt, hai người họ cũng không nói gì. Ngay lúc Hắc Diễm Học Cung cường thế đến sỉ nhục Thanh Châu Học Cung, là hai người họ đi ra cứu vớt thể diện của Thanh Châu Học Cung, hào quang bắn ra bốn phía. Hai người được các nhân vật lớn của Thanh Châu Học Cung tán thưởng nhưng vẫn dứt khoát lựa chọn rời đi.

Mọi người rốt cuộc cũng hiểu rõ Hoa Giải Ngữ và Diệp Phục Thiên có quan hệ như thế nào, nhưng chẳng biết tại sao, bọn họ lại không hận Diệp Phục Thiên như trước kia. Trong quá khứ, tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Phục Thiên ở bên Hoa Giải Ngữ là sự nhục nhã của nữ thần, nhưng bây giờ, trong đám đệ tử ngoại môn của Thanh Châu Học Cung, trừ hắn ra, còn ai có tư cách sánh vai cùng Hoa Giải Ngữ?

Đương nhiên, nỗi hận của Mộ Dung Thu đối với Diệp Phục Thiên càng thêm mãnh liệt.

Cung chủ Thổ Hành Cung Thạch Trung bị đánh trọng thương nhưng chỉ có một vị cung chủ đích thân đến đỡ hắn dậy, những người còn lại trực tiếp phất tay áo rời đi, có thể thấy được họ bất mãn thế nào đối với Thạch Trung. Bởi vì hắn, Thanh Châu Học Cung đã tổn thất ba đệ tử có thiên phú kiệt xuất nhất. Nếu có một ngày, ba người họ danh chấn một phương, học cung còn có mặt mũi nói bọn họ xuất thân từ Thanh Châu Học Cung sao?

...

Mới rời khỏi biệt viện không lâu lại trở về, Diệp Phục Thiên cảm thấy có chút là lạ.

- Phục Thiên.

Hoa Phong Lưu ngồi xuống, gọi Diệp Phục Thiên một tiếng.

- Lão sư.

Diệp Phục Thiên đi lên trước đáp lại, trong lòng còn đang suy đoán lão sư rốt cuộc có thân phận gì.

- Việc này chắc hẳn là do Thạch Trung dựng lên, tên này tâm tư bất chính, ta sẽ bắt Thanh Châu Học Cung xử trí hắn, nhưng Thanh Châu Học Cung truyền đạo ở Thanh Châu Thành nhiều năm, đừng vì chuyện này mà ghi hận toàn bộ học cung.

Hoa Phong Lưu dặn dò.

- Lão sư, trong lòng đệ tử hiểu rõ.

Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

- Ta hơi thắc mắc một chút, vì sao con phải nhất quyết rời đi. Nếu con chọn ở lại, tất nhiên sẽ được một vị cung chủ coi trọng.

Hoa Phong Lưu hiếu kỳ hỏi.

- Con biết các cung chủ khác bất đồng với Thạch Trung, bọn họ biết rõ sự việc nhưng không ai ngăn cản Thạch Trung hạ lệnh cấm nghiêm phạt với con, hiển nhiên họ không có ý muốn đối đầu với Thạch Trung chỉ vì một đệ tử ngoại môn như con. Nếu nói khi đó con còn chưa đủ tư cách, vậy sau trận chiến ngày hôm nay, dường như Thanh Châu Học Cung vẫn không có ý định vì hai đệ tử chúng con mà trở mặt với một cung chủ. Đã như vậy, đương nhiên con không muốn ở lại, huống chi đã đắc tội Thạch Trung, ở lại về sau sợ là sẽ phải chịu đựng, lẽ nào Thức Tỉnh kỳ như con lại đấu trí đấu dũng với một cung chủ?

Diệp Phục Thiên có chút buồn bực nói:

- Còn về việc được cung chủ coi trọng, chẳng qua cung chủ Thanh Châu Học Cung chỉ là một cái phất tay của lão sư mà thôi, có lão sư dạy dỗ, đâu cần bọn họ coi trọng.

- Ồ...

Dư Sinh đứng phía sau càng thêm khâm phục, chém gió phần phật như này, thảo nào có thể biến lão sư thành nhạc phụ, lợi hại!

Hoa Giải Ngữ khinh bỉ liếc nhìn Diệp Phục Thiên, lại thấy Hoa Phong Lưu gật đầu như lẽ đương nhiên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phục Thiên càng thêm hài lòng. Ông nói:

- Nói có lý.

Dư Sinh trợn mắt to nhìn, thật đúng là... chả khiêm tốn tí nào.

- Lão sư, người xem thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, động một tí là đòi phế tu vi của con, về sau con vẫn nên an phận ở đây tu hành cùng người.

Diệp Phục Thiên mượn gió bẻ măng nói.

- Không được.

Hoa Phong Lưu còn chưa lên tiếng, Hoa Giải Ngữ bên cạnh liền nói. Tên vô sỉ này, cái gì gọi là thế giới bên ngoài quá nguy hiểm? Lẽ nào cả đời này hắn không đi ra ngoài nữa à.

- Cha, người đã nói tu hành không chỉ phải khổ tu, đồng thời còn cần phải ngao du bên ngoài, bắt con phải thường xuyên đến Thiên Yêu Sơn chiến đấu rèn luyện. Hắn có thiên phú tốt như vậy, đương nhiên không thể hưởng lạc, cần thường xuyên đi ra ngoài rèn luyện mới đúng.

Hoa Giải Ngữ nói.

- Lão sư, Giải Ngữ nói rất có lý. Đã như vậy, về sau ngoại trừ tu hành ở đây, con sẽ ra ngoài rèn luyện cùng Giải Ngữ. Có Giải Ngữ chiếu cố, lão sư cũng có thể an tâm hơn.

Diệp Phục Thiên nói.

- Ngươi...

Hoa Giải Ngữ hoàn toàn cạn lời, nàng ấm ức nhìn Hoa Phong Lưu, nói:

- Cha, người có thể yên tâm về hắn sao?

- Có gì mà không yên tâm, tu vi của con cao hơn nó, nó có thể khi dễ con sao.

Hoa Phong Lưu cười nói.

- Nhưng mà!

Hoa Giải Ngữ còn muốn nói điều gì, đã thấy Diệp Phục Thiên khom người nói:

- Đa tạ lão sư.

- Ta hơi thừa thãi đúng không nhỉ?

Lúc này, Dư Sinh đứng phía sau gãi đầu, yếu ớt nói. Diệp Phục Thiên quay đầu lại nhìn ngươi ấy, thầm nghĩ Dư Sinh thực sự ngày càng thông minh.

Hoa Phong Lưu cười nhìn Dư Sinh, nói:

- Dư Sinh, con là chiến sĩ trời sinh, cần không ngừng trải qua chiến đấu để rèn luyện. Lát nữa ta sẽ dạy cho con một vài pháp lục phòng thân, con đến phòng sách của ta chọn một ít sách về công pháp võ đạo và tu hành pháp thuật, sau đó đến Thiên Yêu Sơn rèn luyện, không ngừng khiêu chiến những yêu thú lợi hại hơn.

- Vâng.

Dư Sinh gật đầu, quả nhiên là dư thừa.

- Lão sư, con thì sao?

Diệp Phục Thiên có chút chờ mong, trước đây đã học pháp lục, không biết sau này lão sư chuẩn bị dạy mình cái gì.

- Con là võ pháp kiêm tu, phải đồng thời tăng cảnh giới của cả hai, lẽ nào con không có việc gì làm hả.

Hoa Phong Lưu nói. Diệp Phục Thiên gật đầu, sau đó cùng Dư Sinh đến phòng sách. Sách trong phòng sách của lão sư vô cùng phong phú, loại nào cũng có, có thể so với tàng thư các cỡ nhỏ của Thanh Châu Học Cung.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️