Lúc này, Diệp Phục Thiên vẫn yên lặng ngồi ở đó, khuôn mặt tuấn tú, khí chất xa cách, mười ngón tay mảnh khảnh đang lướt trên dây đàn, không hề bị cảnh tượng khủng khiếp trong không trung ảnh hưởng tới việc hắn khảy đàn một chút nào.
Lúc này, hắn vô cùng nghiêm túc và tập trung, dù cho núi thái sơn sụp đổ trước mặt cũng không hề thay đổi sắc mặt, chỉ yên lặng chơi khúc nhạc của mình.
Giờ khắc này, mọi người dường như bị thay vào trong một ý cảnh kỳ diệu, mơ hồ sinh ra lòng trắc ẩn với Diệp Phục Thiên, như thể lo lắng rằng hắn sẽ bị cắn nuốt hóa thành hư vô, biến thành cái bụi trong dòng nước xoáy đó.
Hiện tượng kỳ lạ trên đầu Diệp Phục Thiên càng ngày càng đáng sợ, trận pháp thôn phệ linh khí vô tận tựa như một con mãnh thú hung dữ, có thể giết chết tất cả.
Cuối cùng, các ngón tay của Thiên Sơn Mộ lướt qua trên dây đàn sắt, một cỗ ý chí tinh thần kinh khủng cuốn lấy vòng xoáy trên đầu Diệp Phục Thiên, mây đen kéo đến, bầu trời trở nên tối sầm, giống như Ma Vương giáng thế, sấm sét nổ tung bão lốc gào thét, sau đó lao về phía Diệp Phục Thiên ở bên dưới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây