Chiến kỹ Ngự Long Quyết chi Cầm Long Thủ, võ ý biến hóa!
Trong lòng các nhân vật lớn của Thanh Châu Học Cung khẽ run, võ ý biến hóa tựa như pháp thuật rời thể, tầng chín Quy Nhất cảnh mới có thể lĩnh ngộ điều huyền diệu của nó. Diệp Phục Thiên mới chỉ đạt tầng bảy Huyền Diệu cảnh không ngờ lại có thể làm được.
Đáng sợ hơn, đó còn là chiến kỹ Ngự Long Quyết... Cầm Long Thủ.
Giờ khắc này rất nhiều người nhớ lại kỳ thi Hương, Diệp Phục Thiên đánh nhau với Lăng Tiếu và Dương Tu căn bản không phát huy toàn bộ thực lực. Hắn lui lại để cho Dư Sinh tham chiến, hành động tưởng như vô sỉ đó không phải là vì sợ chiến đấu mà là hắn muốn tặng hào quang ấy cho cho Dư Sinh. Cho nên khi Dư Sinh bị Mộ Dung Thu cướp mất đệ nhất, giọng nói không phục đó mới vang vọng khắp diễn võ trường.
Mọi người hình như đã quá xem nhẹ thiếu niên phía trước.
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu niên kiếm tu, nhàn nhạt nói:
- Hắc Diễm Học Cung không quản nghìn dặm đến mượn cớ gây chuyện chỉ có tài nghệ mức này?
Đệ tử Thanh Châu Học Cung nhìn Diệp Phục Thiên, tuy vẫn rất thích làm giá… nhưng mà được lắm, rất hả giận.
Trước bại liên tiếp ba trận, Thanh Châu Học Cung có thể nói đã mất hết thể diện, bây giờ rốt cuộc được Dư Sinh và Diệp Phục Thiên vãn hồi.
Đôi mắt thiếu niên kiếm tu nhìn chòng chọc vào Diệp Phục Thiên, đến thời khắc này hắn vẫn không hiểu rốt cuộc làm thế nào Diệp Phục Thiên làm được, vì sao hắn nhắm mắt lại có thể có năng lực phản ứng mạnh như vậy?
- Kế tiếp.
Diệp Phục Thiên phất tay vang lên tiếng rồng ngâm, thiếu niên kiếm tu trực tiếp bị đánh bay về phía đám người Hắc Diễm Học Cung.
Sắc mặt đám người Hắc Diễm Học Cung cực kỳ khó coi. Bọn họ tiến ra ba người, ba trận chiến thắng liên tiếp nhưng bây giờ trong ba người đã có hai người thua, đều bị đánh bại trong nháy mắt, không chịu nổi một kích.
Nghìn dặm xa xôi đến đây lại có kết cục như vậy, thật sự rất mất mặt.
Vân Thiên Hạo bước ra, hắn nghiêm túc hơn trước, nhìn Diệp Phục Thiên nói:
- Ngươi có tư cách để cho ta xuất thủ.
Chỉ là có tư cách để hắn ra tay?
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu niên cuồng vọng trước mắt, thật sự là còn kiêu ngạo hơn cả mình nữa.
- Ra tay đi.
Vân Thiên Hạo tiếp tục nói.
- Ngươi trước đi. Ta xuất thủ chỉ sợ ngươi không có cơ hội.
Diệp Phục Thiên khuyên nhủ. Vân Thiên Hạo sầm mặt thả mệnh hồn ra. Trận đồ lấp lánh, bước chân hắn đạp lên mặt đất lập tức có pháp trận nhanh chóng ngưng tụ thành hình. Đây là pháp trận Nhất Hỏa Diễm không ngừng thôn tính linh khí thuộc tính Hỏa trong trời đất.
Từng con mãng xà lửa đáng sợ vờn quanh pháp trận, Vân Thiên Hạo đứng giữa pháp trận không ai bì nổi.
- Dám cuồng vọng như thế trước mặt Thiên Mệnh Pháp Sư, rốt cuộc ngươi lấy dũng khí ở đâu ra?
Vân Thiên Hạo nhìn Diệp Phục Thiên, lạnh lùng lên tiếng. Thoại âm của hắn rơi xuống lập tức có một con mãng xà lửa cuồng nộ lao ra từ pháp trận, hướng về phía Diệp Phục Thiên.
Sắc mặt nhiều người trong Thanh Châu Học Cung thay đổi, cảnh giới Thức Tỉnh có thể mượn pháp trận để tạo ra pháp thuật rời thể, hơn nữa uy lực pháp thuật này tuyệt đối thuộc đỉnh cao cảnh giới Thức Tỉnh.
Nhưng họ lại thấy Diệp Phục Thiên từng bước hướng đến con mãng xà lửa kia. Mọi người trong Thanh Châu Học Cung mở to hai mắt, cho dù biết Diệp Phục Thiên rất mạnh nhưng xem thường mãng xà lửa như vậy quả thực có chút quá tự tin.
Mãng xà lửa lao tới bao trùm tất cả như muốn nuốt trọn Diệp Phục Thiên. Lúc này, trong tay Diệp Phục Thiên như đang nắm vật gì, sau đó một tia sấm sét bão táp kinh hoàng được phóng ra. Xung quanh thân thể Diệp Phục Thiên bao phủ bởi sấm sét, sấm sét bão táp đáng sợ và mãng xà lửa đụng vào nhau chôn vùi vào hư không.
- Bùa chú.
- Đê tiện, chiến đấu lại mượn bùa chú pháp thuật.
Người Hắc Diễm Học Cung nổi giận nói. Vân Thiên Hạo tiếp tục xúc phát pháp trận, tất cả mãng xà lửa nhảy múa điên cuồng hướng về phía Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên chạy nhanh về phía trước. Trong bàn tay hắn xuất hiện mấy lá bùa, cười lạnh ném lên không trung. Mãng xà lửa và sấm sét bão táp va chạm có sức mạnh ngang nhau.
Vân Thiên Hạo hét một tiếng, hắn điên cuồng xúc phát pháp trận, mãng xà lửa tiếp tục thành hình. Lúc này, hai tay Diệp Phục Thiên đều là những lá bùa. Thấy cảnh đó, bất kể là người Thanh Châu Học Cung hay Hắc Diễm Học Cung đều vô cùng kinh ngạc, như vậy cũng được sao…
- Dừng lại!
Sắc mặt Vân Thiên Hạo trở nên cực kỳ khó coi.
Diệp Phục Thiên dừng lại nhìn Vân Thiên Hạo nói:
- Biết chênh lệch nên muốn nhận thua sao?
Vân Thiên Hạo nghe được lời nói Diệp Phục Thiên, mặt hắn sầm xuống, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm hai tay Diệp Phục Thiên cầm đầy bùa chú. Trong lòng hắn tức đến nỗi muốn chửi thề. Đây là chiến đấu sao, có biết xấu hổ hay không chứ? Hai tay toàn bộ đều là bùa chú cấp cao nhất cảnh giới Thức Tỉnh, cái này sao mà chơi?
Vẫn còn trưng khuôn mặt đó ra nói biết chênh lệch?
- Lấy bùa chú chiến đấu, đệ tử Thanh Châu Học Cung đều vô sỉ như vậy sao?
Trung niên có đôi mắt ưng của Hắc Diễm Học Cung không nhìn mà lạnh lùng lên tiếng.
Thanh Châu Học Cung lúc này cũng cảm giác có chút mất mặt, mới lúc nãy vừa thay đổi cái nhìn về Diệp Phục Thiên, chớp mắt liền phát hiện Diệp Phục Thiên vẫn là Diệp Phục Thiên vô sỉ đó… Thực sự là quá sức mất mặt.
Có điều Diệp Phục Thiên tựa hồ không nhận ra điều đó, hắn nhìn trung niên có đôi mắt ưng, vẫn phách lối như trước nói:
- Hắn có thể sử dụng pháp trận chiến đấu, vì sao ta không thể sử dụng bùa chú? Không được thì cút, ngụy biện làm gì.