Phục Thiên Thị

Chương 41: Thiếu niên kiêu ngạo (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Khu vực giảng đường ở Thanh Châu Học Cung có một đám người mặc trường bào đen, phía trên có khắc ba đóa hỏa diệm tạo thành chữ Diễm.

Khi Diệp Phục Thiên và Phong Tình Tuyết đến nơi, bên này đã sớm có rất nhiều người vây quanh. Rất nhiều giảng viên và đệ tử Thanh Châu Học Cung đến xem, thậm chí còn kinh động cả các nhân vật lớn, các cung chủ cũng lần lượt đến bên này.

- Dám ngang nhiên chặn ngay bên ngoài khu vực giảng đường.

Diệp Phục Thiên thấy cảnh đó thầm nghĩ trong lòng, người của Hắc Diễm Học Cung thật đúng là không có chút khách khí nào.

Diệp Phục Thiên và Phong Tình Tuyết đến khiến không ít người kinh ngạc, hai tháng trước học cung nghe đồn Diệp Phục Thiên ôm nữ thần Tần Y, bây giờ lại ở cùng Phong Tình Tuyết. Đệ tử vô sỉ như thế sao học cung vẫn không trục xuất nhỉ, có điều bây giờ bọn họ không để ý nhiều đến Diệp Phục Thiên, dù gì bên ngoài cũng đang có kẻ địch.

Bọn họ đều đã biết Hắc Diễm Học Cung rõ ràng mượn cớ gây chuyện mà đến, lai giả bất thiện.

- Các vị cung chủ đến rồi.

Lúc này, đoàn người nhường ra một con đường cho họ đi vào, đó chính là các nhân vật lớn của Võ Đạo Cung và Thuật Pháp Cung, thần sắc bọn họ sắc bén, ngưng mắt nhìn một nhóm người. Mấy ngày trước khi nhóm người kia bước vào Thanh Châu Thành họ đã biết được tin tức, bây giờ cuối cùng đã chạy tới Thanh Châu Học Cung.

Hoa tuyết bay bay, nhiều người cảm thấy lành lạnh, không chỉ bởi vì tuyết rơi mà còn do đám khách không mời mà đến kia.

- Nơi đây chính là giảng đường của Thanh Châu Học Cung ta, chư vị đường xa đến, chi bằng chuyển sang nơi khác nói chuyện được không?

Lúc này, một vị cung chủ đi ra nói với cường giả Hắc Diễm Thành.

- Không cần, không tốn nhiều thời gian đâu, nói ở đây là được rồi.

Vị trung niên dẫn đầu cường giả Hắc Diễm Thành có làn da ngăm đen, mặt như chim ưng, đôi mắt cực kỳ sắc bén.

Giọng nói lạnh lùng không hề cho Thanh Châu Học Cung một chút thể diện, đương nhiên cũng không cần giả vờ khách sáo, bọn họ chính là muốn tới gây sự.

- Xin chỉ giáo.

Các chủ Kiếm Các của Thanh Châu Học Cung Lãnh Thanh Phong lạnh như băng nói thẳng vào chủ đề.

- Lần trước tới Thanh Châu Học Cung đã là mấy năm trước, mấy năm này, Hắc Diễm Học Cung ta lại xuất hiện một lớp thiếu niên anh tài, chúng luôn muốn giao lưu với bên ngoài. Vì thế hôm nay ta đặc biệt dẫn chúng tới để mở mang thêm kiến thức, gặp mặt thiên tài thánh địa Thanh Châu Thành.

Vị trung niên nhàn nhạt mở miệng, sau đó ánh mắt lướt qua một vài thiếu niên đứng sau lưng, nói:

- Trước đây ai cũng muốn đến mở mang kiến thức, bây giờ ta đã đưa các ngươi tới, ai có ý kiến gì thì tự đứng ra.

Những thiếu niên đó đều dưới mười tám tuổi, thậm chí có vài người chỉ mười ba mười bốn tuổi nhưng ánh mắt vô cùng lợi hại, cách bọn chúng nhìn học viên của Thanh Châu Học Cung lộ ra vẻ khinh thường.

- Thật kiêu ngạo.

Sắc mặt của học viên Thanh Châu Học Cung lạnh băng, họ xoa xoa cú đấm, mong giáo huấn một phen những tên nhóc lai giả bất thiện này.

Một thiếu niên khoảng mười sáu tuổi bước ra khỏi đội hình của Hắc Diễm Học Cung, thân hình hắn cao gầy, khuôn mặt tuấn lãng như thư sinh bình thường.

- Hắc Diễm Học Cung, Mục Giang, tầng chín Quy Nhất cảnh xin được chỉ giáo.

Thiếu niên chắp tay nói, có vẻ nho nhã lễ độ nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự kiêu ngạo của hắn. Ánh mắt bình tĩnh ấy như không hề xem trọng Thanh Châu Học Cung.

Một hình bóng đi ra trong nhóm người của Thanh Châu Học Cung.

- Thu Nham, tầng chín Quy Nhất cảnh.

Thiếu niên nói khá trầm ổn. Thi Hội năm nay, Thu Nham biểu hiện rất xuất sắc nên đã trở thành đệ tử chính thức của Thanh Châu Học Cung, năm ngoái, hắn vẫn là đệ tử nổi tiếng trong số những đệ tử ngoại môn nên không ít người đều chờ mong.

- Mời.

Mục Giang khẽ gật đầu, thân hình Thu Nham vụt qua, tốc độ của hắn rất nhanh, võ ý cường đại xoay quanh cơ thể, đồng thời có vòng sáng Hỏa Diệm mơ hồ bay lượn xung quanh, hiển nhiên hắn là một cường giả võ pháp kiêm tu. Đương nhiên, pháp sư là chính, võ đạo là phụ.

Mục Giang trầm ổn như núi, an tĩnh đứng thẳng, bình tĩnh nhìn đối phương tới gần.

Một vài cường giả của Thanh Châu Học Cung lộ vẻ ngưng trọng, hắn trầm ổn như thế e là ẩn chứa sức mạnh cuồn cuộn.

Khi Thu Nham thấy sắp tiếp cận được đối thủ, linh khí Hỏa Diệm điên cuồng vọt lên, hung mãnh hội tụ hóa thành một đóa hoa sen nhỏ nhưng đóa sen này ẩn chứa linh khí Hỏa Diệm đốt cháy xèo xèo không khí xung quanh.

Hoa tuyết đang bay múa đột nhiên quấn quanh cơ thể Mục Giang, cơ thể hắn chớp mắt được bao trùm bởi một lớp tuyết trắng như ngập tràn sương khí.

Thu Nham tấn công ập tới, linh khí Hỏa Diệm thiên địa tựa như cộng hưởng, đóa sen kia đột nhiên bùng cháy hóa thành Thôn Phệ Chi Hỏa, chớp mắt mai táng cơ thể Mục Giang trong đóa sen lửa. Cảnh này khiến đệ tử Thanh Châu Học Cung lấy làm hưng phấn, mặc dù là pháp sư cảnh giới Thức Tỉnh nhưng đã phóng ra pháp thuật cường đại như vậy mà tên Mục Giang đó lại cuồng vọng đến mức trực tiếp đón nhận đòn tấn công, chẳng khác nào muốn tìm cái chết.

Nhưng bọn hắn còn chưa kịp đắc ý liền thấy một sự lạnh lẽo đáng sợ tỏa ra trên người Mục Giang, sự lạnh lẽo ngăn chặn Hỏa Diệm, sau đó đoàn người thấy cánh tay Thu Nham đóng băng cứng ngắc ở đó.

- Đây là…

- Pháp thuật Hàn Băng.

Sắc mặt của mọi người trong Thanh Châu Học Cung rất khó coi, đối phương là pháp sư Thủy hệ, Thủy khắc Hỏa.

Thu Nham lạnh đến mức toàn thân run run, hàn băng không ngừng tập kích hắn, rất nhanh đóng băng nửa người, gió tuyết liên tiếp thổi lạnh buốt đến xương cốt, thêm một chốc nữa thôi hắn sẽ hoàn toàn hóa thành người băng.

- Dừng tay!

Trưởng bối Thanh Châu Học Cung hét lên, Mục Giang vươn tay ra vỗ nhẹ đầu Thu Nham như đập một con kiến, cơ thể Thu Nham rơi thẳng xuống đất.

Lập tức có người của Thanh Châu Học Cung tiến lên đưa Thu Nham đi, nếu như vẫn bỏ mặc không quan tâm, hắn sẽ bị đóng băng đến chết.

- Không hiểu rõ đối phương đã tấn công lỗ mãng như thế, đây là cách Thanh Châu Học Cung dạy đệ tử sao? Quá kém cỏi.

Thần sắc và giọng nói của Mục Giang vẫn hết sức bình thản, nói xong liền lui về. Người của Thanh Châu Học Cung đều cảm nhận được hàn ý sâu xa, chỉ mới đạt cảnh giới Thức Tỉnh thôi đã có thể đóng băng người khác, người này thật sự rất mạnh.

Mục Giang lui về, sau đó lại có một hình bóng đi ra, người này tuy là thiếu niên lại có vầng trán như kiếm, toàn thân tỏa ra nhuệ khí của một thiếu niên, phía sau hắn mang một thanh kiếm, hiển nhiên hắn là một kiếm tu.

- Thức Tỉnh tầng tám.

Thiếu niên nhàn nhạt mở miệng, lúc này đây, thậm chí ngay cả tên cũng lười nói, lộ vẻ thờ ơ lãnh đạm hơn cả Mục Giang.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️