- Trước đây ta thấy hắn có thiên phú nên mới nhận làm đệ tử, nhưng sau khi nghe con nói về nó và chuyện xảy ra trong kỳ thi Hương, ta có thể biết được sau vẻ ngoài bất cần đời của Phục Thiên là một trái tim tinh khiết. Suốt ba năm trời bị trêu chọc nhục nhã, nếu là người thường, trên gương mặt chắc chắn sẽ có sự oán hận, nhưng trên mặt của nó chỉ có ánh mặt trời, hơn nữa, chỉ vì xếp hạng của Dư Sinh, nó dám đứng ra đối mặt trực tiếp với Thanh Châu Học Cung, có thể thấy được nó là người trọng tình trọng nghĩa.
Hoa Phong Lưu cười nói:
- Mà hai tháng ở chung này, ta quả thật càng ngày càng thích tính cách của nó.
- Cho nên ngay cả nữ nhi ruột thịt cha cũng muốn bán?
Hoa Giải Ngữ trợn mắt nhìn phụ thân nói:
- Cho dù đúng như lời con nói, nó có nhiều ưu điểm nhưng lại háo sắc vô sỉ thì cũng chạy không thoát mà?
- Lẽ nào con không cảm thấy nó rất đáng yêu sao?
Hoa Phong Lưu cười nói.
- ...
Hoa Giải Ngữ cảm giác thế giới này có chút mất trật tự, phụ thân là người chững chạc từ trước đến nay, bây giờ lại giống như bị trúng độc của người khác.
Hoa tuyết không ngừng nhẹ nhàng rơi xuống, Thanh Châu Học Cung bao trùm trong một màn tuyết trắng, thánh địa Thanh Châu Thành càng trở nên thần thánh muôn phần.
Vậy mà lúc này đệ tử Thanh Châu Học Cung không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, sáng sớm hôm nay có một nhóm cường giả tìm đến bên ngoài học cung.
Sau khi những cường giả kia đến, sư trưởng Thanh Châu Học Cung vội bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, điều động rất nhiều cường giả, thậm chí có cả cung chủ của Võ Đạo Cung và Thuật Pháp Cung, bầu không khí vô cùng nghiêm trọng.
Rất nhiều đệ tử ngoại môn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng một vài đệ tử chính thức lớn tuổi hơn lại biết đám người kia tới từ nơi nào và vì sao mà đến.
Bọn họ biết sự uy nghiêm của thánh địa có thể sẽ bị khiêu khích nghiêm trọng
Thanh Châu Học Cung trở nên hỗn loạn, rất nhiều đệ tử nhao nhao tụ tập về một phía.
Diệp Phục Thiên đi trên đường thấy tình hình có chút kỳ lạ, cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tựa hồ Thanh Châu Học Cung có đại sự gì đó.
- Diệp Phục Thiên.
Còn chưa tới biệt viện, Diệp Phục Thiên đã nghe có tiếng người gọi mình, ánh mắt nhìn qua thấy được một bóng hình xinh đẹp xuất hiện, hắn liền nở một nụ cười.
- Huynh đi đâu vậy?
Phong Tình Tuyết hỏi.
- Ta về tìm Dư Sinh.
Diệp Phục Thiên nói.
- Thanh Châu Học Cung đang triệu tập đệ tử, Dư Sinh ca hẳn là đã qua bên đó.
Phong Tình Tuyết nói, ánh mắt Diệp Phục Thiên chợt sáng lên như đang suy tư điều gì.
Phong Tình Tuyết nắm lấy vạt áo, hình như nàng có hơi căng thẳng rồi nhẹ nhàng nói:
- Hay là chúng ta đến đó xem sao nhé?
Diệp Phục Thiên sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, hoa tuyết không ngừng bay xuống người nàng, thiếu nữ hình như có vẻ hơi khẩn trương và bất an.
- Được.
Diệp Phục Thiên gật đầu cười.
- Ừ.
Nàng nắm vạt áo chủ động bước tới bên cạnh Diệp Phục Thiên, hai người cùng nhau đi về phía nhóm người đang tụ tập.
Diệp Phục Thiên không thích vui đùa với nàng như trước, trong lòng Phong Tình Tuyết hiểu rõ những thứ đã mất đi sẽ không bao giờ quay trở lại, muốn giống như quá khứ đương nhiên là hy vọng quá xa vời. Trải qua chuyện lần trước, nàng quả thực đã trưởng thành hơn rất nhiều nhưng nàng cũng hiểu những gì nàng đánh mất đều đã mất đi rồi, nàng không muốn từ nay về sau lại thật sự trở thành người xa lạ.
- Muội xin lỗi.
Phong Tình Tuyết bỗng nhiên nói, Diệp Phục Thiên lại sửng sốt nhìn thiếu nữ bên cạnh, nàng đang lấy dũng khí nhìn hắn cười nói:
- Phục Thiên, xin lỗi.
Đôi mắt đẹp của nàng hơi đỏ, mấy ngày nay nàng thường xuyên nhớ tới lời của phụ thân, nàng biết hành vi của mình đã gây tổn thương như thế nào với ngươi ấy, và đó là sự tôn nghiêm của ngươi.
- Ta đã quên rồi.
Diệp Phục Thiên mỉm cười nói, hắn đương nhiên biết tại sao Phong Tình Tuyết xin lỗi.
- Muội và Mộ Dung Thu không có quan hệ gì, sau đó hắn cũng đi tìm muội nhưng muội không hề đi cùng hắn.
Phong Tình Tuyết vẫn tiếp tục giải thích, mặc dù nàng biết có một số việc không còn cách nào vãn hồi nữa nhưng nàng vẫn muốn làm rõ một số chuyện.
- Đều đã qua rồi.
Diệp Phục Thiên cười nói:
- À, học cung đã xảy ra chuyện gì vậy?
Phong Tình Tuyết thấy Diệp Phục Thiên không muốn nhắc lại, trong lòng có hơi thất vọng, lập tức thấp giọng nói:
- Nghe nói cường giả Hắc Diễm Thành dẫn người của Hắc Diễm Học Cung đến đây.
- Hắc Diễm Thành.
Sắc mặt Diệp Phục Thiên trở nên nghiêm túc. Hắc Diễm Thành và Thanh Châu Thành đều thuộc Đông Hải, từ nhỏ hắn đã đọc hiểu sách sử nên khá hiểu biết về lịch sử. Ba trăm năm trước khi Diệp Thanh Đế và Đông Hoàng Đại Đế chưa nhất thống thiên hạ chính là thời đại vương hầu cát cứ vô cùng hỗn loạn, việc người tu hành cướp đoạt tài nguyên cực kỳ phổ biến, lúc đó Hắc Diễm Thành vẫn do Hắc Diễm Tông thống trị, tông môn này rất hiếu chiến, nhiều lần xâm lược các thành khác của Đông Hải.
Sau khi thiên hạ nhất thống, Diệp Thanh Đế và Đông Hoàng Đại Đế xác lập trật tự thiên hạ một lần nữa, thiên hạ bình định nhưng vẫn lơ là kiểm soát Đông Hải, Hắc Diễm Tông trở thành Hắc Diễm Học Cung nhưng vẫn nắm trong tay Hắc Diễm Thành, nhiều năm qua chưa bao giờ từ bỏ hy vọng xâm chiếm Thanh Châu Thành.
Dưới bối cảnh đó, Hắc Diễm Học Cung và Thanh Châu Học Cung đương nhiên là kẻ địch, Hắc Diễm Học Cung cứ cách mấy năm lại dẫn cường giả đến thị uy mượn cớ gây chuyện, đồng thời có dụng ý tìm hiểu thực lực thiên phú của thế hệ trẻ Thanh Châu Thành.
- Xem ra dã tâm của Hắc Diễm Thành lại trỗi dậy rồi.
Diệp Phục Thiên thấp giọng nói, Thanh Châu Thành có thể sẽ không còn yên ổn, đương nhiên việc này còn khá xa vì Thanh Châu Thành có thần bảo vệ, đó chính là quân đoàn Hắc Kỳ Lân.
Nhưng lúc này Thanh Châu Học Cung lại có thêm phiền toái!