- Những gì ta biết về tu hành đương nhiên ngươi không thể bì được.
Lăng Tiếu bình tĩnh nói, hiếm khi trên giảng đường mới xuất hiện một kẻ phế vật, không phải là kẻ vô tri sao?
- Một chiến sĩ phải làm thế nào để chiến thắng pháp sư song hệ Hỏa Kim?
Diệp Phục Thiên đột nhiên hỏi khiến Lăng Tiếu sửng sốt, lập tức nói châm chọc:
- Ngươi đang khoe sự thông minh của mình sao, đừng nói là pháp sư Hỏa Kim, cho dù là pháp sư đơn hệ, chỉ cần không phải là kẻ ngốc cận chiến với chiến sĩ, độc chiến chắc chắn sẽ bất bại.
Pháp sư có thể sử dụng pháp thuật, độc chiến trội hơn chiến sĩ, điều này không thể nghi ngờ, khả năng thắng chiến sĩ cực thấp.
- Ngốc quá, nếu như cảnh giới chiến sĩ càng cao, dĩ nhiên là có thể chiến thắng.
Diệp Phục Thiên giễu cợt nói, Lăng Tiếu sửng sốt, sắc mặt trầm xuống, mọi người xung quanh cũng nhìn Diệp Phục Thiên, câu hỏi này cũng hơi bị vô sỉ.
- Ngươi đưa ra vấn đề chiến đấu khác hệ, đương nhiên mặc định cảnh giới như nhau, ngươi nói vậy có ý nghĩa sao?
Lăng Tiếu châm chọc nói.
- Nếu cùng cảnh giới, vậy thì nếu chiến sĩ là thể tu, lại tu hành thân pháp thì sao?
Diệp Phục Thiên hỏi lại, nhiều người trong phòng học đều sửng sốt, lộ ra vẻ suy tư, khả năng bạo phát của thể tu rất mạnh, nếu như lại tu hành thân pháp, tất nhiên có thể cận chiến pháp sư trong thời gian ngắn.
- Ngươi nói pháp sư Hỏa Kim có Hỏa Diệm thuật pháp bọc thân, lại phối hợp hệ Kim cường đại phòng ngự cùng công kích, cho dù cận chiến cũng sẽ không thua thể tu.
Lăng Tiếu cười lạnh nói.
- Thể tu nếu đột phá tầng chín phối hợp khả năng bạo phát của thể tu, ngươi cho rằng phòng ngự Kim hệ hữu dụng?
Diệp Phục Thiên lộ ra vẻ khinh miệt:
- Tấn công của pháp sư, ngươi nên hiểu rõ nó không có chút ý nghĩa nào.
Ánh mắt Lăng Tiếu ngưng trọng, hoàn toàn chính xác, một thể tu tu hành thân pháp tất nhiên có thể né tấn công pháp thuật chính diện, dựa trên lý thuyết mà nói, Diệp Phục Thiên đúng.
- Điều này chung quy chỉ là lý luận suông mà thôi, không có ý nghĩa thực tế.
Lăng Tiếu đương nhiên không thể chịu thua.
- Không sai, pháp sư sao có thể thua chiến sĩ.
Có người phụ họa nói.
- Bảo sao hay vậy, còn tự xưng là bác học châm chọc người khác vô tri, ta đây hỏi lại ngươi vấn đề đơn giản nhất, tầng một Tụ Khí cảnh có khác biệt với người tu hành sao?
Diệp Phục Thiên lại hỏi.
- Tu hành võ đạo cảm nhận thiên địa linh khí, dùng nó để tụ khí, năng lực cảm nhận một thuộc tính linh khí của pháp sư nhạy cảm hơn nhưng càng thêm thuần túy bá đạo, cho nên tích tụ linh khí đơn của hai người tất nhiên không giống nhau, nếu đều tu hành võ đạo thì không có gì khác biệt, nếu là pháp sư tụ khí, vì thuộc tính bất đồng, Tụ Khí cảnh đương nhiên có khác biệt.
Lăng Tiếu chậm rãi nói, ẩn chứa nhiều kiến thức bên trong.
- Ngu ngốc.
Diệp Phục Thiên khinh miệt liếc nhìn Lăng Tiếu rồi xoay người rời đi.
- Ngươi có ý gì?
Lăng Tiếu nhíu mày nhìn bóng lưng Diệp Phục Thiên:
- Không nói gì tính giả bộ thắng lợi rời đi sao? Nực cười.
- Tên này giả vờ thật.
Có người nói châm chọc.
Ngay lúc bọn họ nói, trên người Diệp Phục Thiên đang quay lưng về phía bọn họ đột nhiên xuất hiện một tia sáng chói mắt, đó là khí lưu, lưu chuyển quanh thân giống như một màn ánh sáng rực rỡ, những ánh mắt châm chọc sau lưng lập tức ngưng đọng lại, thần sắc trở nên rất đa dạng.
Diệp Phục Thiên là Tụ Khí cảnh, hắn đang dùng thực tế nói cho mọi người biết, Tụ Khí cảnh của hắn không giống người thường.
Ánh mắt Lăng Tiếu hơi lộ ra vẻ âm trầm, khí lưu quanh thân phát ra bốn phía, đây là Tụ Khí cảnh sao?
Dư Sinh và Diệp Phục Thiên rời đi, bóng dáng nhanh chóng khuất sau cánh cửa, sau khi họ rời khỏi, cả phòng học xôn xao hẳn lên.
- Tụ Khí cảnh của tên bại hoại này quả thật rất khác thường.
- Vậy thì sao, ba năm vẫn dừng lại ở Tụ Khí cảnh, đương nhiên sẽ có chút không giống, nếu chúng ta giống như tên phế vật kia thì chúng ta cũng có thể làm được.
- Nói không sai, ba năm tụ khí, không biết hắn lấy đâu ra sức mạnh, có tư cách gì phách lối như vậy.
- Còn dám nói ra những lời như vậy với Tần sư tỷ và Phong Tình Tuyết, thật cặn bã.
- Lăng Tiếu, đừng quá để ý, lý luận suông có hay hơn nữa, nếu như hắn thật sự đánh với huynh, một ngón tay huynh cũng có thể bóp chết hắn.
Có người nói với Lăng Tiếu, ngay lập tức có rất nhiều người phụ họa theo.
Lăng Tiếu suy nghĩ, lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn, không sai, chẳng cần phải để ý đến sự tồn tại của tên thấp kém đó.
- Tình Tuyết, tên kia thật không biết tự trọng, ta biết ngươi và hắn quen nhau từ nhỏ nhưng vẫn nên giữ khoảng cách với hắn.
Mộ Dung Thanh, tỷ muội thân thiết của Phong Tình Tuyết khuyên nhủ, nàng vẫn luôn rất ghét Diệp Phục Thiên, cảnh giới thấp như vậy mà lúc nào cũng dương dương tự đắc.
- Hắn quả thật có chút quá đáng.
Phong Tình Tuyết có chút tức giận nói.
- Tình Tuyết.
Mộ Dung Thanh thấy giọng điệu của Phong Tình Tuyết không quá để ý đến chuyện đó bèn nghiêm túc nói:
- Ngươi tỉnh táo một chút được không, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể trở thành đệ tử chính thức của học cung, nên suy nghĩ cho tương lai, hành vi của hắn sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ngươi mà ngươi lại không so đo, sẽ khiến người khác nghĩ gì? Vì một người như vậy có đáng không?
Đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết trầm xuống, nàng không nghĩ nhiều như vậy.
- Ngươi nên chín chắn một chút, về sau bớt tiếp xúc với hắn, tốt nhất là nên vạch rõ giới hạn với hắn.
Mộ Dung Thanh tiếp tục khuyên nhủ