- Sao, sao có thể?
Lăng Tiếu nhìn về phía trước, hắn chỉ cảm thấy nắm tay đánh vào một sức mạnh khổng lồkhông thể nào đi tiếp.
- Ta đã cho ngươi cơ hội rồi.
Diệp Phục Thiên nhìn Lăng Tiếu, sau đó một luồng chiến ý mạnh mẽ từ trên người hắn hung mãnh bộc phát ra, bao lấy toàn thân.
- Võ ý, tầng bảy Huyền Diệu cảnh.
Chứng kiến sự biến hóa trên người Diệp Phục Thiên, ai cũng không ngờ phế vật của Thanh Châu Học Cung đã đột phá tầng bảy.
Hơn nữa, thiên phú cảm nhận võ đạo của hắn là thiên phẩm, hôm qua hắn còn đạt được thi văn đệ nhất.
Không hề nghi ngờ gì nữa, hắn tuyệt đối có thể gánh nổi hai chữ thiên tài ở Thanh Châu Học Cung.
Nhưng thiên tài ấy bị không biết bao nhiêu người châm chọc, chê cười, sỉ nhục sau lưng.
- Tên này, tức chết ta rồi.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Y hiện lên một tia sáng kỳ dị, hắn đã bước chân vào Huyền Diệu cảnh thế mà nàng lại bị hắn lừa gạt thê thảm, nghĩ đến lời hứa với Diệp Phục Thiên, Tần Y cảm giác mặt nóng lên, tên kia vô sỉ từ trước đến nay, nếu hắn thực sự đưa ra yêu cầu không an phận trong giảng đường của nàng, chẳng lẽ nàng thật sự phải đáp ứng hắn?
Có điều tuy có chút tức giận nhưng trong lòng Tần Y vẫn rất vui, thì ra thiếu niên thiên tài năm đó có năng lực cảm nhận thiên phẩm căn bản chưa từng sa sút.
Nhưng kỳ quái là hắn tu hành tới cảnh giới này từ lúc nào?
Phong Tình Tuyết đờ ra nhìn thiếu niên trên diễn võ trường, đột nhiên trở nên có chút lạc lõng, phế vật tu hành sao? Nàng không khỏi nhớ lại những lời phụ thân đã nói với nàng hôm qua, yên lặng ở Thanh Châu Học Cung suốt ba năm, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc, kiêu ngạo nhường nào, Diệp Phục Thiên chẳng phải là thiếu niên bình thường!
Sắc mặt Mộ Dung Thanh bên người nàng vô cùng khó coi, Dương Tu cũng vậy.
Biểu cảm của mỗi người biểu tình đều cực kỳ đặc sắc.
Diệp Phục Thiên nhìn Lăng Tiếu, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hỏi:
- Giờ thì ngươi có cảm tưởng gì?
Câu này trước kia Lăng Tiếu hỏi hắn, lúc này, hắn trả lại cho đối phương.
Lăng Tiếu tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, hắn chớp mắt thu hồi nắm tay muốn rút lui, cận chiến với một người tu hành võ đạo hiển nhiên không phải là một lựa chọn sáng suốt, lúc này nhất định phải kéo dài khoảng cách trước, hắn còn có cơ hội…
- Bụp!
Lăng Tiếu còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, chân phải của Diệp Phục Thiên đánh vào ngực hắn, sức mạnh cường đại khiến thân thể Lăng Tiếu trực tiếp bay thẳng lên, sau đó rơi trên mặt đất phía xa. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng có máu tươi chảy ra, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Lăng Tiếu bò dậy, mặt xám như tro tàn, ánh mắt của thiếu niên lộ ra vẻ hung ác, nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên.
- Ngươi luôn muốn cho ta trải nghiệm cảm giác này, bây giờ bản thân ngươi đã cảm nhận được chưa?
Diệp Phục Thiên không hề thông cảm, hắn và Lăng Tiếu căn bản không kết thù kết oán, đối phương lại cứ như là đã kết thâm thù đại hận gì vậy, nghĩ hết mọi cách để làm nhục mình, làm như chứng kiến mình khuất nhục rời khỏi Thanh Châu Học Cung thì hắn sẽ có được của quý vậy, hơn nữa một quyền vừa rồi của Lăng Tiếu không hề có ý hạ thủ lưu tình.
Đã vậy, giống như những gì hắn đã nói, những điều Lăng Tiếu phải chịu hiện tại, chính là thứ Lăng Tiếu muốn mang đến cho hắn.
- Ta sẽ trả lại cho ngươi!
Lăng Tiếu lạnh băng nói rồi đứng dậy đi về phía đám người, có vẻ hơi cô đơn.
Mọi người ngóng nhìn thiếu niên anh tuấn trên diễn võ trường, thì rahôm qua thi văn không phải là phù dung sớm nở tối tàn.
- Mặc dù là tầng bảy Huyền Diệu cảnh, thì cũng đâu đáng để ngươi kiêu ngạo như vậy, coi trọng bản thân quá rồi đấy.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, chủ nhân giọng nói ấy chính là Dương Tu, hắn nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên nói:
- Hơn nữa, ngươi là võ đạo Huyền Diệu cảnh, ta là pháp sư Huyền Diệu cảnh, vừa hay có thể kiểm tra câu hỏi đã tranh luận hôm qua, ta yêu cầu luận chiến.
Hôm qua thi văn, Diệp Phục Thiên và Dương Tu tranh luận về sự mạnh yếu của người tu hành võ đạo và pháp sư mạnh yếu, Diệp Phục Thiên cho rằng người tu hành võ đạo quần chiến có xác suất thắng lớn, trưởng giả Thanh Châu Học Cung cũng đồng ý với ý kiến của hắn, thì vậy hôm nay đúng như Dương Tu nói, có thể thử một lần rồi.
- Ứng chiến không?
Dương Tu nhìn Diệp Phục Thiên nói.
Diệp Phục Thiên lướt mắt nhìn Dương Tu, thản nhiên nói:
- Thi văn ngươi đã thua, luận chiến ngươi càng không thắng được, lẽ nào hôm qua ngươi mất mặt còn chưa đủ, muốn thêm một lần nữa ư?
- Ngươi quá ngông cuồng rồi đó!
Mọi người nghe được những lời nói táo bạo của Diệp Phục Thiên, một người tu hành võ đạo lại dám miệt thị pháp sư như vậy, thật quá cuồng vọng.
- Có ứng chiến không?
Dương Tu quát một tiếng, sắc mặt tái xanh.
- Vì sao lời ta nói mọi người cứ không tin là sao nhỉ.
Diệp Phục Thiên tựa hồ hơi phiền muộn, nhún vai nói:
- Nếu như vậy, ta cũng không thể làm gì khác hơn là cho ngươi toại nguyện.
- Thực sự là quá ngông cuồng.
Những người trong Thanh Châu Học Cung thấy Diệp Phục Thiên nói những lời tự tin nhẹ như mây, mặc dù ngươi đúng là thiên tài nhưng cũng không nên miệt thị một pháp sư cùng cảnh giới thế chứ? Từ khi nào người tu hành võ đạo dám phách lối ngông cuồng trước mặt pháp sư như vậy?
- Tiểu tử này thực sự rất cần bị ăn đòn.
Người trên khán đài cũng đành cạn lời.