Phục Thiên Thị

Chương 28: Quá ngông cuồng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lăng Tiếu không biết vì sao mình căm ghét Diệp Phục Thiên như vậy, có lẽ bởi vì hắn là một phế vật tu hành lại không hề nhận thức được sự yếu kém của mình. Hắn đùa giỡn nữ thần Tần Y, thường xuyên cãi nhau vui đùa với Phong Tình Tuyết. Những điều này Lăng Tiếu không cách nào làm được, ngoài ra, hắn lại được ngồi cạnh Hoa Giải Ngữ ở buổi thi văn, sau khi thi văn kết thúc, Hoa Giải Ngữ còn ngoái đầu nhìn hắn cười.

Tất cả những điều này khiến Lăng Tiếu càng ngày càng hận Diệp Phục Thiên, chỉ cần thấy khuôn mặt tự tin anh tuấn kia, hắn liền phẫn nộ.

Cũng có thể đây chính là đố kỵ! Hắn đố kỵ một tên phế vật như Diệp Phục Thiên lại dám làm rất nhiều điều mà hắn không dám làm.

Cũng may tất cả những điều này đều sắp kết thúc, tên vô sỉ đó sắp bị hắn đánh về nguyên hình, bị Thanh Châu Học Cung trục xuất.

Các ánh mắt đều sáng quắc nhìn từng bước chân trên diễn võ trường của Diệp Phục Thiên, mong đợi những điều sẽ xảy ra tiếp theo đây.

Thi văn đệ nhất? Trong thế giới người tu hành, nó căn bản không có chút ý nghĩa nào.

- Hắn...

Tần Y có chút im lặng nhìn Lăng Tiếu, không ngờ hắn là người đầu tiên khiêu chiến Diệp Phục Thiên, há chẳng phải muốn làm Diệp Phục Thiên mất mặt, không hề muốn nhường một cơ hội nhỏ nhoi nào.

Nàng mơ hồ có chút lo lắng cho Diệp Phục Thiên, nếu Diệp Phục Thiên không dám chấp nhận khiêu chiến bỏ kiểm tra thì thi văn đệ nhất cũng vô ích.

- Không ngờ đã có người xuất thủ trước rồi, cũng tốt đấy, xem xem hắn đối phó thế nào.

Dương Tu lạnh băng nói.

- Tình Tuyết, hãy chờ xem, rất nhanh thôi sẽ chứng minh được quyết định của ngươi sáng suốt nhường nào, tên vô sỉ này căn bản không xứng ở bên ngươi.

Mộ Dung Thanh nói với Phong Tình Tuyết.

Ánh mắt Mộ Dung Thu nhìn kỹ phía trước, hiện lên vẻ khinh miệt với Diệp Phục Thiên giống như chưa từng quan tâm đến một kẻ như vậy, nhưng lại bởi vì hắn mà lại bị đẩy xuống nhị giáp.

Trận luận chiến đầu tiên thu hút sự quan tâm của tất cả mọi người không phải bởi vì thực lực hai người mạnh bao nhiêu mà là bởi vì Diệp Phục Thiên quá mức “huyền thoại.

Diệp Phục Thiên bước đến trung tâm diễn võ trường, dừng lại trước mặt Lăng Tiếu..

- Diệp Phục Thiên, ngươi có chấp nhận khiêu chiến hay không?

Trưởng giả bên cạnh cất tiếng hỏi, lập tức tất cả mọi người ngưng mắt nhìn Diệp Phục Thiên, cùng chờ đợi đáp án của hắn.

Diệp Phục Thiên lộ ra một nụ cười xán lạn, dưới ánh mặt trời, dung nhan của thiếu niên anh tuấn có vẻ đẹp lạ thường.

- Ta chấp nhận.

Diệp Phục Thiên đáp lại, lập tức khiến rất nhiều người giật mình phá lên cười, rốt cuộc cũng biết không cách nào trốn tránh rồi sao?

- Lúc ta nhập môn thiên phú cảm nhận là thiên phẩm, cho nên tham gia luận chiến chắc cũng không cần phải kiểm tra đâu nhỉ?

Diệp Phục Thiên nhìn về phía trưởng giả nói, nếu hắn từ chối luận chiến thì cần phải kiểm cảnh giới của hắn, nhưng nếu tham chiến, lúc chiến đấu tự nhiên sẽ biết.

- Có thể không cần kiểm tra.

Trưởng giả gật đầu đồng ý.

Lăng Tiếu đột nhiên nở nụ cười, hắn nhìn Diệp Phục Thiên nói:

- Ngươi sắp bị đánh trở về nguyên hình, hiện tại ngươi có cảm tưởng gì?

- Trước khi thi văn ta đã từng nói với ngươi, nếu như kết quả không như ngươi tưởng tượng thì ngươi nên tiếp nhận như thế nào?

Diệp Phục Thiên nhìn Lăng Tiếu, lắc đầu nói:

- Bây giờ nếu ngươi hối hận chịu thua thì có thể sẽ không cần chịu sự đả kích và nhục nhã, bằng không với tâm cảnh của ngươi, ta sợ ngươi không chịu nổi.

- Ồ...

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, đến thời khắc này Diệp Phục Thiên vẫn có thể nói ra những lời cuồng vọng như thế, hắn điên thật rồi sao?

- Nước đã đến chân, ngươi lại vẫn có thể giả bộ như thế.

Lửa giận trong lòng Lăng Tiếu ngút trời, trên người hắn linh lực phong cuồng loạn nở rộ, đạp mạnh lên mặt đất, thân thể như một trận gió bay thẳng đến Diệp Phục Thiên.

Lăng Tiếu chính là pháp sư Phong hệ đột phá tầng sáu Vô Song cảnh, khi chạy cả người thoắt ẩn thoắt hiện, trong khoảnh khắc phủ xuống trước mắt Diệp Phục Thiên, hắn đã có thể thi triển pháp thuật sơ cấp bằng linh khí trong người nhưng hắn không dùng pháp thuật đối phó với Diệp Phục Thiên, như vậy thì quá coi trọng ngươi, một quyền cũng đủ để đánh bại ngươi.

- Cẩn thận!

Xa xa Tần Y không nhịn được kêu lên, thấy Lăng Tiếu ra tay bén nhọn như vậy nàng cực kỳ căng thẳng, nếu Diệp Phục Thiên quả thật chỉ là Tụ Khí cảnh, một quyền như vậy hắn căn bản không chịu nổi, Lăng Tiếu hạ thủ tàn nhẫn nặng tay như vậy có chút không đúng mực.

Tuy Diệp Phục Thiên đáng ghét nhưng mắt thấy hắn sắp bị một quyền này đánh trọng thương, không khỏi sinh ra một sự thông cảm nhàn nhạt, một quyền này đánh xuống sợ là thảm rồi.

Mộ Dung Thu, Mộ Dung Thanh và Dương Tu lại cười lạnh nhìn tất cả những gì đang xảy ra, không hề có lòng thương hại.

Dường như họ rất chờ mong cảnh tượng sắp xảy ra tiếp theo.

- Bùm.

Một tiếng vang trầm nặng vang lên, cảnh tượng mọi người tưởng tượng không xuất hiện, hình bóng Lăng Tiếu ngừng lại, gió cuốn lấy thân thể vẫn không nhúc nhích, quả đấm của hắn không đánh vào Diệp Phục Thiên mà bị một cánh tay chế ngự.

- Ơ...

Các con mắt co rút, đọng lại trên diễn võ trường, Diệp Phục Thiên vẫn đứng sừng sững như núi, khi một quyền của Lăng Tiếu sắp đến, hắn giơ tay lên chặn đứng thế công kích cường đại như gió bão ấy.

Phế vật tu hành Tụ Khí cảnh có thể sao?

Tần Y, Phong Tình Tuyết, Dương Tu, Mộ Dung Thanh… Vô số ánh mắt nhìn Diệp Phục Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc và biểu cảm khiếp sợ, có thể tiếp được một quyền dễ như trở bàn tay thì Diệp Phục Thiên chí ít cũng cùng cảnh giới với Lăng Tiếu.

Cũng có thể nói, Diệp Phục Thiên ít nhất là người tu hành võ đạo tầng sáu Vô Song.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️