- Ngươi muốn giả bộ cũng nên giả bộ tươm tất một chút, cầm Hỏa Tinh Thuật cấp thấp nhất lật xem, thật quá buồn cười.
Mọi người xung quanh nghe được lời nàng nói đều nhìn về Diệp Phục Thiên, lập tức không ít người đều cười, Hỏa Tinh Thuật đại khái chỉ có thể đùa đứa trẻ nhỏ thôi.
Diệp Phục Thiên khép cuốn sách lại, sau đó kẹp cùng với Ngự Long, quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Thanh, lại tựa như lộ ra thần sắc cổ quái, thản nhiên nói:
- Ta và ngươi quen lắm sao?
Diệp Phục Thiên để lại một câu nói rồi rời đi, không nhìn Mộ Dung Thanh nữa.
- Ngươi...
Ngón tay Mộ Dung Thanh chỉ về hướng bóng lưng của Diệp Phục Thiên, sắc mặt trở nên rất khó chịu, lập tức cười lạnh nói:
- Xem ra đoạt thi văn đệ nhất rồi nên càng tự cao, vác mặt tới tàng thư các, lại lấy một quyển pháp thuật cấp thấp nhất Hỏa Tinh Thuật để giả vờ, đừng nói ngươi là kẻ tu hành phế vật, cho dù ngươi thật sự có thể tu hành, người tu hành võ đạo như ngươi cũng không xứng với Tình Tuyết.
Phong Tình Tuyết là pháp sư, Mộ Dung Thanh cũng thế, pháp sư trời sinh sở hữu cảm giác ưu việt hơn người tu hành võ đạo, dù sao từ một ý nghĩa nào đó mà nói, pháp sư cũng có thể tu hành võ đạo, chỉ cần coi linh khí thuộc tính là linh khí thiên địa để tu hành, nhưng ngoại trừ thiên tài thật sự thích hợp võ pháp song tu, không có pháp sư nào lãng phí thời gian với võ đạo.
Diệp Phục Thiên không để ý đến đối phương, Mộ Dung Thanh tiếp tục nói:
- Huống chi, ngày mai ngươi sẽ bị đánh về nguyên hình, thi văn đệ nhất thì sao? Ngược lại ta rất chờ mong ngày mai ngươi sẽ khó chịu bao nhiêu đấy.
Diệp Phục Thiên mang theo hai quyển sách đến đăng ký sau đó liền rời khỏi tàng thư các, trong tàng thư các truyền ra tiếng bàn luận xôn xao, đại khái là đang thảo luận chuyện Diệp Phục Thiên mang đi hai quyển sách Ngự Long quyết và Hỏa Tinh Thuật, thực sự quá khôi hài!
Phong Tình Tuyết vẫn yên lặng nghe, không nói gì, tuy Diệp Phục Thiên vẫn cười với nàng, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy có một khoảng cách vô hình như lúc trước nàng yêu cầu với hắn vậy, nhưng chẳng biết tại sao, thời khắc này trong lòng nàng không hề thoải mái.
…
- Ngự Long quyết, Hỏa Tinh Thuật?
Dư Sinh thấy hai quyển sách đó cũng hơi kinh ngạc, hắn nhìn Diệp Phục Thiên nói:
- Ngươi là võ pháp kiêm tu, tạm thời tu hành võ đạo trước hả?
- Ừ, Thiên Mệnh Pháp Sư sở dĩ được gọi là pháp sư, là bởi vì Thiên Mệnh Pháp Sư đều có thiên phú thuộc tính, thế nhưng Thiên Mệnh Pháp Sư đồng thời cũng rất thích hợp tu võ đạo, đương nhiên không thể bỏ qua thiên phú trời ban.
Diệp Phục Thiên gật đầu nói:
- Còn tu võ trước là bởi vì với cảnh giới bây giờ của ta uy lực pháp thuật quá yếu, đều là pháp thuật tương đối cơ bản, không phát huy được thực lực cường đại của pháp sư.
- Còn Hỏa Tinh Thuật kia thì sao?
Dư Sinh hiếu kỳ nói.
- Lo trước khỏi hoạ.
Diệp Phục Thiên cười thần bí:
- Dù sao tu hành Hỏa Tinh Thuật cực kỳ đơn giản, căn bản không cần phí nhiều thời gian.
Dư Sinh gật đầu không hỏi lại gì, Diệp Phục Thiên lại nói:
- Yêu tinh khả năng lại như trước đây, luận chiến thi Hương sắp tới không mưu cầu danh lợi, nếu như nàng không tham dự, vậy thì ngươi tranh thủ đoạt thi Hương đệ nhất.
- Được.
Dư Sinh gật đầu, nếu Diệp Phục Thiên muốn hắn làm như vậy thì hắn sẽ làm, hắn thi văn nhị giáp, nếu như ngày mai luận chiến có thể trấn áp quần hùng, đệ nhất thi Hương chắc có thể đoạt được.
- Ta đi tu hành trước.
Diệp Phục Thiên nói xong liền đi đến nơi tu hành, lật xem Ngự Long quyết, nhìn chữ viết và tranh vẽ phía trên, đôi mắt của hắn chậm rãi nhắm lại, một lát sau, âm thanh đùng đùng vang lên, xung quanh hắn xuất hiện từng tia chớp ánh sáng, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt.
Sức mạnh sấm sét đáng sợ vây quanh thân thể hắn, Diệp Phục Thiên quan sát rồng trong đầu, rồng sấm gáo thét bay lượn, phi long tại thiên, khí thế vô cùng uy mãnh.
Trong cơ thể hắn, linh khí lôi điện không ngừng hội tụ thành hình, dần dần hóa thành hình thái của rồng như trong mệnh cung, rất sống động.
Những người khác tu hành Ngự Long quyết ban đầu còn không có cách hình dung được hình dáng của rồng, nhưng chuyện này với hắn mà nói căn bản không hề khó khăn chút nào.
Vận pháp quyết, rồng sấm trong người đang đấu đá lung tung, xuyên qua kinh mạch, tạng phủ, tứ chi, di chuyển khắp nơi trong cơ thể, sắc mặt Diệp Phục Thiên chớp mắt đỏ bừng, chợt lại tái nhợt, phảng phất đang chịu sự đau khổ to lớn, miệng thốt ra tiếng rên khó chịu.
Ngự Long quyết bá đạo không ai bằng, là pháp quyết công kích luyện thể cực mạnh, muốn tạo Long Vận trong thân thể, khiến thân mình tựa như rồng.
Tu luyện từ ban ngày đến tận nửa đêm, tờ mờ sáng hôm sau, một hình bóng đang nhảy múa trong biệt viện, đại khai đại hợp, khí thế cuồn cuộn, mỗi một lần công kích ẩn hình dáng rồng, Diệp Phục Thiên đang tu luyện kỹ thuật chiến đấu của Ngự Long quyết, quanh người hắn dần dần hình thành nhiều tia sấm sét vờn quanh thân thể, lại mơ hồ ẩn hiện dáng rồng như một con rồng thật sự.
- Gầm...
Tựa như có một tiếng thét to lớn vang lên, Diệp Phục Thiên một quyền công kích, chiến ý mạnh mẽ trong trời đất có hư ảnh của rồng xuất hiện, phía trước xa xa có một tiếng vang thật lớn, tường ầm ầm sụp đổ.
Một bóng dáng chạy ào tới, nhìn thấy cảnh trước mắt, sau đó ánh mắt hắn nhìn Diệp Phục Thiên.
- Võ ý, võ đạo Huyền Diệu cảnh.
Dư Sinh nhìn Diệp Phục Thiên nói.
- Chiến ý phá thể, võ đạo tầng bảy rồi.
Diệp Phục Thiên cười:
- Xem ra phải tìm người tới sửa rồi, ngươi cứ bảo là do ngươi tu luyện nên làm hỏng nhé.
- Ta đổ vỏ sao?
Dư Sinh trợn mắt nói.
- Đương nhiên.
Diệp Phục Thiên cười, sau đó đi về phòng, lúc này toàn thân hắn ướt đẫm, cần tắm rửa một chút, chuẩn bị cho thi Hương hôm nay sắp bắt đầu.