Phục Thiên Thị

Chương 193: Một khúc cuối cùng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Nam Đẩu Văn Âm khóc như mưa, lòng của nàng cũng rất đau, nhưng giờ khắc này nàng không có đi quấy rầy Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ.

Nam Đẩu Văn Sơn cũng thống khổ khó chịu, nhưng hắn không cải biến được cái gì, hắn không có năng lực, hơn nữa hắn cũng có vợ con.

Ánh mắt của Diệp Phục Thiên lại nhìn về phía Nam Đẩu Thái, lạnh như băng nói:

- Như vậy ngươi đã hài lòng chưa?

Trong nội tâm Nam Đẩu Thái lạnh buốt, hắn đánh giá thấp quyết tâm của Diệp Phục Thiên, cũng đánh giá thấp quyết tâm của Hoa Giải Ngữ, nhưng chuyện thế gian há có thể dự liệu được, nếu lại tới một lần, có lẽ hắn cũng sẽ làm ra quyết định như vậy, hắn là gia chủ của Nam Đẩu thế gia, hết thảy đều từ lợi ích của Nam Đẩu thế gia mà tính, hắn không hối hận, nhưng vẫn rất khó chịu, Thái Tử Phi là không có hi vọng gì rồi, Hoa Giải Ngữ cũng sẽ triệt để mất đi.

- Bọn hắn đã muốn chết, vậy Nam Đẩu huynh thành toàn bọn hắn đi.

Hoa Tướng lạnh như băng mở miệng, hắn đã thấy được thái độ của Hoa Giải Ngữ, không chỉ hắn thấy được, ở đây tất cả mọi người thấy được, nàng được sắc phong Thái Tử Phi, lại chết cũng muốn ở cùng Diệp Phục Thiên, như vậy thì không cần mang về vương thành.

Nam Đẩu Thái nhìn Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ, trong mắt hiện lên vẻ quyết đoán, hắn biết rõ, từ khi Hoa Giải Ngữ dùng dao đâm vào thân thể mình, thì hết thảy đã không thể quay đầu.

- Nếu ta là ngươi, sẽ tạo phản, cho dù Hoa Giải Ngữ thành hoàng hậu, ngươi cho rằng Lạc thị sẽ để cho Nam Đẩu gia quật khởi? Ngươi mơ ước không có bất kỳ hi sinh gì trở lại vinh quang ngày xưa, cũng chỉ có thể mơ mộng hão huyền, khó trách Nam Đẩu thế gia sẽ dần dần suy bại, Nam Đẩu Thái, ngươi căn bản không có phách lực.

Y Tướng lui trở về bên cạnh Diệp Phục Thiên, lạnh lùng mở miệng, Nam Đẩu Thái không để ý đến hắn nói, đi lên phía trước một bước, lạnh như băng hạ lệnh:

- Giết.

Nương theo chữ giết này, trái tim của người Nam Đẩu thế gia đều rung động, lúc này đây giết không chỉ là Diệp Phục Thiên, còn có Hoa Giải Ngữ, nữ nhân ưu tú nhất Nam Đẩu thế gia bọn hắn, Nam Đẩu thế gia từng ký thác kỳ vọng ở trên người nàng, có thể nghĩ tâm tình của bọn hắn giờ phút này.

Đúng lúc này, trên bầu trời truyền đến thanh âm, rất nhiều người ngẩng đầu nhìn, sau đó chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một con Yêu thú.

Đó là một con Tiên Hạc.

Trên Tiên Hạc ngồi một lão giả áo bào trắng, tóc bạc trắng, vô cùng già nua, an tường ngồi ở trên Tiên Hạc, cho đến Tiên Hạc rơi vào trong Nam Đẩu thế gia.

Diệp Phục Thiên chứng kiến lão nhân trên Tiên Hạc thì sửng sốt, sau đó hô:

- Sư công, sao ngài lại tới.

- Ta ở Tử Vi Cung nghe được tin tức, không yên lòng nên đến xem, không nghĩ tới thấy được tình hình như vậy, sư công tới chậm.

Lão nhân nhìn bộ dáng của Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ, ánh mắt già nua có chút khó chịu, năm đó đồ đệ của hắn Hoa Phong Lưu cũng trải qua chuyện tương tự, hôm nay hai đồ tôn của hắn lại như vậy.

- Sư công.

Hoa Giải Ngữ mở mắt, nhìn thấy lão nhân đến, ánh mắt nàng đỏ bừng, lão nhân gia lớn tuổi như vậy rồi, lại không bỏ xuống được bọn hắn tự mình đến đây.

- Sư huynh, đã lâu không gặp.

Hoa Tướng nhìn thấy lão nhân, không khỏi mở miệng nói.

Cầm lão cũng nhìn về phía hắn, thở dài nói:

- Đối phó hai hậu bối, cần bày ra trận chiến như vậy sao?

- Sư huynh, đây là lệnh vua.

Hoa Tướng tiếp tục nói:

- Sư huynh xuất hiện ở chỗ này, là dụng ý gì?

- Đương nhiên là tới dẫn bọn hắn đi.

Cầm lão bình tĩnh nói.

Hoa Tướng cười lạnh:

- Năm đó sư huynh không thắng được ta, hôm nay cục diện như vậy, dựa vào cái gì dẫn bọn hắn đi?

Cầm lão, Hoa Tướng, cung chủ Tử Vi Cung… đều là sư huynh đệ, Cầm lão lớn tuổi nhất, nhưng thiên phú cao nhất lại thuộc về Hoa Tướng, vì vậy hắn có thể phong hầu bái tướng, được Lạc Thiên Tử tín nhiệm.

- Thiên phú của ngươi đúng là cao hơn ta, đáng tiếc say mê trong quyền thế, cái gọi là có được tất có mất, ngươi đã truy cầu quyền thế, tu vi sợ là rơi xuống không ít.

Cầm lão mở miệng nói.

- Sư huynh muốn thử một chút không? Ta thấy sư huynh cũng đã một bó tuổi rồi, không nên thử thì tốt hơn.

Hoa Tướng đi lên trước một bước, tính cách của Cầm lão không tranh quyền thế, hắn không thích, năm đó hắn từng mời đối phương rời núi, Cầm lão cự tuyệt, nếu hắn nguyện ý liên thủ với cung chủ Tử Vi Cung Yến Thiệu, Đông Hải Học Cung đã sớm thống nhất, ở đâu cần hắn ra mặt, nên Hoa Tướng một mực không thích sư huynh này, nhưng đối phương bối phận cao, đức cao vọng trọng.

Nhưng nếu hôm nay đối phương dám không biết tốt xấu, hắn không ngại thuận tiện giải quyết.

- Đi lên.

Cầm lão mở miệng nói, Diệp Phục Thiên biết là nói với hắn, ôm Hoa Giải Ngữ nhảy lên Tiên Hạc.

- Văn Âm.

Cầm lão nhìn về phía Nam Đẩu Văn Âm.

Thân hình Nam Đẩu Văn Âm lóe lên, cũng lên Tiên Hạc, đi tới bên cạnh Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ.

Thân hình Y Tướng lập loè, trôi nổi ở trên không.

Hoa Tướng phất tay, cung chủ Tử Vi Cung Yến Thiệu, phó cung chủ Hàn Mặc nhao nhao xuất động, ẩn ẩn vây quanh Tiên Hạc, Nam Đẩu Thái cũng động, hôm nay chỉ có thể một con đường đi tới cùng, quyết không thể cho đám người Diệp Phục Thiên còn sống ly khai.

- Phục Thiên, hôm nay sư công dạy ngươi một khúc cuối cùng.

Cầm lão ngồi ở trên Tiên Hạc, chậm rãi mở miệng nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️