Phục Thiên Thị

Chương 192: Một khúc cuối cùng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Rất nhiều người nhìn về phía Diệp Phục Thiên, lộ ra thần sắc kinh ngạc, hắn đang nói chuyện với ai?

Chẳng lẽ còn có người âm thần trợ giúp Diệp Phục Thiên sao?

Hoa Tướng cũng nhíu mày, nhìn về hư không, nhưng hư không thanh lãnh, không có bất cứ động tĩnh gì.

Cường giả trước người Diệp Phục Thiên cũng kinh ngạc nhìn một màn này, gia hỏa kia dọa người sao? Hắn cho rằng còn có thể sống?

Diệp Phục Thiên nhìn thấy trong hư không không có động tĩnh, nhưng hắn không có hoài nghi, hắn tin tưởng cảm giác và phán đoán của mình.

Chẳng lẽ hắn sắp chết, nghĩa phụ cũng không đi ra sao?

Tiếng rầm rầm vang lên, có dây leo cuốn về phía Diệp Phục Thiên, chính là pháp thuật Thiên Đằng Tỏa Pháp Tướng cấp, che khuất bầu trời, so với hắn sử dụng Thiên Đằng Tỏa thì càng mạnh hơn nữa.

Sau lưng Diệp Phục Thiên cánh chim lập loè, giống như thiểm điện màu vàng tránh né, chỉ thấy từng dây leo tráng kiện vung tới, ba… thân thể của Diệp Phục Thiên bị quét trúng, rơi ở trên mặt đất.

Người xuất thủ không chỉ Pháp Tướng cảnh, hơn nữa còn là Pháp Tướng cảnh đỉnh phong, Diệp Phục Thiên làm sao có thể chống lại được.

- Không...

Hoa Giải Ngữ hô to, nàng và Nam Đẩu Văn Âm lao tới, nhưng có mấy cường giả ngăn ở trước mặt.

- Các ngươi sẽ phải hối hận.

Hoa Giải Ngữ nhìn cường giả của Nam Đẩu thế gia, ánh mắt cực kỳ kiên định.

- Giải Ngữ, chúng ta cũng không muốn làm như vậy.

Trong lòng đám người Nam Đẩu thế gia thầm than, hỗn đản Hoa Tướng này, mình không giết lại để cho bọn họ tới làm ác nhân.

Thân thể Diệp Phục Thiên bò lên, chỉ thấy một hư ảnh Yêu thú trùng kích đến, oanh… thân thể bị đánh bay, mặc dù thân thể của hắn cường đại, nhưng giờ phút này cũng hộc ra một ngụm máu tươi.

Rầm rầm… pháp thuật Thiên Đằng Tỏa quấn lấy thân thể Diệp Phục Thiên, xoáy hắn lên.

Cùng lúc này, một hướng khác, quanh người Hoa Giải Ngữ bao phủ một cỗ tinh thần phong bạo đáng sợ, chỉ thấy tóc nàng tung bay, quần áo trên người phiêu động, linh khí ở xung quanh phóng thích ra, dần dần ngưng tụ thành hình.

Thân thể Diệp Phục Thiên bị cuốn lên không trung, mộc thứ sắc bén đâm tới, phảng phất như chờ đợi Diệp Phục Thiên, chỉ có một con đường.

- Dừng tay.

Một thanh âm lạnh như băng truyền ra.

- Giải Ngữ, không nên.

Có tiếng kinh hô truyền ra, rất nhiều người nhìn lại, chỉ thấy đồng dạng là linh khí Mộc thuộc tính hội tụ, lại bị Hoa Giải Ngữ khống chế, đâm về phía trái tim của nàng, máu tươi nhuộm hồng cả quần áo, mọi người đã sớm đứng dậy, nhìn thấy một màn như vậy cũng thầm run sợ, thiếu nữ tuyệt sắc kia lại quyết tuyệt như vậy.

Người Nam Đẩu thế gia đều nhìn Hoa Giải Ngữ, trong lòng rung động, Hoa Giải Ngữ được sắc phong Thái Tử Phi, Nam Đẩu thế gia bọn hắn mới tìm được một chút vinh quang, nhưng nếu Hoa Giải Ngữ chết, hết thảy đều thành hoa trong gương trăng trong nước.

- Ta sẽ chết.

Hoa Giải Ngữ nhìn cường giả Nam Đẩu thế gia đang bắt Diệp Phục Thiên, mộc thứ giống như lưỡi dao sắc bén giật giật, nàng lại giống như không có cảm giác, tùy ý máu tươi chảy ra.

Cường giả Nam Đẩu thế gia kia không tự chủ được buông Diệp Phục Thiên, chỉ thấy giờ phút này ánh mắt của Diệp Phục Thiên ngốc trệ, trái tim run rẩy, phảng phất như lưỡi dao sắc bén kia là cắm vào trái tim của hắn, rất đau.

Chỉ thấy Hoa Giải Ngữ từng bước một đi về phía Diệp Phục Thiên, người Nam Đẩu thế gia muốn tiến lên, lại thấy ánh mắt của Hoa Giải Ngữ lạnh như băng nhìn bọn hắn:

- Cút.

Nhìn lưỡi dao sắc bén tiếp tục đâm vào trái tim, người Nam Đẩu thế gia run rẩy, cuối cùng không ai dám ngăn cản.

Diệp Phục Thiên cũng run rẩy đi về phía Hoa Giải Ngữ, đôi tình nhân cứ như vậy từng bước một đi về phía đối phương, như không nhìn những người khác ngăn trở.

Hoa Giải Ngữ nhìn Diệp Phục Thiên, trong đôi mắt đẹp dịu dàng, giờ phút này không có bi thương, không có thống khổ, mà là vô cùng sáng lạn, tách ra nụ cười hoàn mỹ nhất.

Nhưng chứng kiến nụ cười này, Diệp Phục Thiên chỉ có đau lòng.

- Đồ ngốc, tại sao phải như vậy.

Diệp Phục Thiên run rẩy đi đến trước người Hoa Giải Ngữ, xòe bàn tay ra, lau nước mắt cho nàng.

Lưỡi dao sắc bén hóa thành linh khí biến mất, Hoa Giải Ngữ nhìn Diệp Phục Thiên, tự nhiên cười nói:

- Chàng cũng rất ngốc.

Nói xong, thân thể của nàng nhẹ nhàng dựa vào người Diệp Phục Thiên.

- Chàng còn không có ôm ta giống như tân nương.

Hoa Giải Ngữ ôn nhu nói, Diệp Phục Thiên nghe nàng nói, khóe mắt chảy ra nước mắt, ôn nhu nói:

- Ta ôm nàng.

Nói xong, hắn ôm ngang Hoa Giải Ngữ lên, nụ cười trên mặt Hoa Giải Ngữ càng sáng lạn.

- Nếu quả thật sẽ chết, ta muốn chết ở trong ngực của chàng.

Thanh âm của Hoa Giải Ngữ ôn nhu như nước.

- Được.

Diệp Phục Thiên gật đầu, Hoa Giải Ngữ cười cười, sau đó nhắm mắt, rất yên tĩnh, được hắn ôm như vậy, rất thoải mái.

Diệp Phục Thiên nhìn mỹ nhân an tường trong ngực, ánh mắt ôn nhu vô hạn, nhưng khi hắn ngẩng đầu, hai con ngươi trở nên đỏ bừng, nhìn bầu trời gầm thét:

- Vì sao?

Mọi người chỉ cho rằng hắn gào thét với vận mệnh, nhìn hai thân ảnh kia, rất nhiều người cảm giác bi thương, bọn hắn mới 17 tuổi, nhưng vì tình yêu, không tiếc chung phó Hoàng Tuyền cũng không thỏa hiệp với vận mệnh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️