Trên tiệc rượu, đang ngồi đều là đại nhân vật của Đông Hải Thành, nhưng lúc này, lại vì một thiếu niên mà nội tâm nhấc lên sóng to gió lớn.
Mấy ngày trước bảy cung đại hội, Thái tử và Hoa Tướng hàng lâm, bọn hắn tiến đến xem lễ, đệ tử Cầm Ma Diệp Phục Thiên vì lão sư của hắn chính danh, một khúc Anh Hùng tặng ân sư, một khúc Thiên Hạ hiển lộ đế vương ý, đệ tử Tử Vi Cung đi lên đài chiến đấu đều phủ phục ở trên mặt đất, quỳ bái hành lễ, sao mà chói mắt, Thái tử muốn phong hắn làm tướng, Diệp Phục Thiên cự tuyệt.
Mấy ngày sau, một ý chỉ hàng lâm Đông Hải Thành, trực tiếp chặt đứt tiền đồ của thiếu niên, bọn hắn đều hiểu sau lưng cái ý chỉ này chất chứa hàm nghĩa gì, thiếu niên không chịu quy thuận kia, chờ đợi hắn, cơ hồ chỉ có một con đường, cho dù hắn đáp ứng tiến về vương thành, nhưng kết cục cuối cùng chỉ sợ vẫn như vậy.
Hôm nay Diệp Phục Thiên xâm nhập Nam Đẩu thế gia, tách ra ánh sáng chói lọi, triển lộ ra hào quang mà ở Đông Hải Học Cung chưa từng triển lộ.
Lúc này thân thể hắn vờn quanh các thuộc tính linh khí, các hệ pháp thuật điên cuồng bộc phát, trong nháy mắt phá hủy rất nhiều công kích của đám đệ tử Nam Đẩu thế gia.
Hơn nữa hắn còn là Cầm pháp sư, giờ phút này bày ra thiên phú thuộc tính, đây rõ ràng là thiên tài hoàn mỹ.
Ánh mắt của Hoa Tướng híp lại, sát ý mạnh mẽ, xem ra Thái tử suy đoán có đạo lý, sợ rằng Tả Tướng sớm đã xem ra điều gì, nói như vậy, hôm nay phải ra tay, giúp bệ hạ và Thái tử thanh trừ hậu hoạn.
Trong lòng Nam Đẩu Thái cũng run rẩy, thiên phú của Diệp Phục Thiên lại không thua Giải Ngữ, hơn nữa thiên phú của Giải Ngữ chỉ tập trung ở tinh thần hệ, Diệp Phục Thiên lại bất đồng, hắn cân đối lại cường đại, những pháp thuật kia là chứng minh tốt nhất, mỗi một loại pháp thuật, uy lực đều viễn siêu cảnh giới, cái này ý nghĩa lực lượng thuộc tính của hắn cực kỳ mạnh.
Cường giả của Đông Hải Học Cung cũng run rẩy, Hàn Mặc và Trác Thanh đều nhìn Diệp Phục Thiên chằm chằm, nguyên lai, ngày đó ở trước Tử Vi Cung ngăn cửa, bọn hắn vẫn không có chứng kiến toàn bộ thực lực của Diệp Phục Thiên, cái này mới là toàn bộ thiên phú của hắn sao? Mặc dù là Trác Thanh cũng có chút ghen ghét.
Y Tướng vẫn yên tĩnh đứng ở đằng sau Diệp Phục Thiên không xa, lúc này trong nội tâm của hắn cũng có gợn sóng, đây mới thực là hắn sao?
Gia hỏa vô sỉ kia, lại cất dấu thiên tư không gì sánh kịp, hắn vốn nên bay lượn ở trên chín tầng trời, lại bị khốn trong nước cạn, giãy dụa ở Đông Hải Thành, một đạo ý chỉ, lại làm cho hắn thân hãm tuyệt cảnh.
Hoa Giải Ngữ vẫn nhìn Diệp Phục Thiên, nàng nhìn không nháy mắt, ánh mắt càng kiên định, chỉ thấy nàng cất bước đi ra, muốn tới chỗ của Diệp Phục Thiên, lại thấy thân ảnh của Nam Đẩu Khô ngăn ở trước mặt nàng, nói:
- Tiểu thư, không nên để cho ta khó xử.
Hoa Giải Ngữ lạnh như băng nhìn thân ảnh trước mắt, từ thời khắc Nam Đẩu thế gia tiếp chỉ, nàng đã triệt để không có bất luận tình cảm gì với gia tộc này.
Ngẩng đầu, Hoa Giải Ngữ không có nhìn Nam Đẩu Khô, mà nhìn về phía Diệp Phục Thiên, ánh mắt ôn nhu, nếu như kiếp nầy vô duyên, nguyện chung phó Hoàng Tuyền.
Lúc này Diệp Phục Thiên đang ở trung tâm phong bạo, nương theo pháp thuật điên cuồng tách ra, người tu vi nhỏ yếu căn bản ngăn không nổi, rất nhiều người bị pháp thuật đánh trúng, tràng diện hỗn loạn.
Trường côn giơ cao, thân thể của Diệp Phục Thiên lấp lóe, một cỗ đại thế hàng lâm, như muốn phá vỡ bầu trời, khi công kích bay đến, xung quanh thân thể của hắn xuất hiện vô số côn ảnh, mưa gió không thấu, toàn bộ công kích đều bị ngăn cách.
Sau đó thân thể của hắn động, xông về phía một pháp sư Vinh Diệu cảnh cửu tinh, một côn ra, Thiên Hành Cửu Kích dẹp yên hết thảy, pháp thuật băng diệt, sắc mặt của pháp sư kia kinh hãi, sau đó chỉ thấy trường côn quét xuống, đánh hắn bay về phía những người khác.
Thân thể của Diệp Phục Thiên không có bất kỳ dừng lại, cánh chim lóe lên, xuất hiện ở địa phương khác, Thiên Ti Nhiễu và Thiên Đằng Tỏa mở đường, sau đó là Thiên Hành Cửu Kích kích thứ hai, càn quét hết thảy trước người, chỉ thấy từng thân thể bị quét bay, người Nam Đẩu thế gia nhìn một màn trước mắt mà nội tâm âm thầm run rẩy, hậu bối của gia tộc bọn họ, ở trước mặt Diệp Phục Thiên lại không chịu nổi một kích.
Hậu bối của Nam Đẩu thế gia quá yếu sao? Hắn từng ở Đông Hải Học Cung cuồng vọng qua, hơn nữa khi đó hắn còn không có tách ra thiên phú đáng sợ như hôm nay.
Đương nhiên, như trước vẫn có một ít Vinh Diệu cảnh cửu tinh không ngừng đuổi theo thân thể Diệp Phục Thiên công kích, pháp thuật đột phá trùng trùng điệp điệp phòng ngự rơi vào trên người Diệp Phục Thiên, khiến cho thân hình của Diệp Phục Thiên chấn động, nhưng hắn giống như không có bị thương, vẫn cuồng bạo chiến đấu.
- Trác Thanh, ngươi đi đi.
Cung chủ Tử Vi Cung Yến Thiệu mở miệng nói, ánh mắt của Trác Thanh lóe lên, sau đó gật đầu đứng dậy, đi đến chiến trường, ngày xưa hắn vẫn muốn ra tay giáo huấn Diệp Phục Thiên, khi đó hắn tự tin có thể nghiền áp đối phương, nhưng hôm nay, Diệp Phục Thiên trở nên càng mạnh, hắn đã không có tin tưởng như ngày xưa.
Lúc này Diệp Phục Thiên biểu hiện ra chiến lực quá kinh người.
Trác Thanh từng bước một đi về phía chiến trường, Diệp Phục Thiên như thấy được hắn đến, thân ảnh đột nhiên ngừng lại, trên mặt đất xung quanh đã ngã xuống một mảnh.
Chỉ thấy ánh mắt của hắn lạnh lẽo nhìn Trác Thanh, sau đó cầm trường côn từng bước một đi về phía đối phương.
Ở trong tích tắc này, xung quanh thân thể Trác Thanh xuất hiện khí tràng kinh người, ánh mắt của hắn cực kỳ yêu dị, tinh thần vô hình trực tiếp đâm vào trong mắt Diệp Phục Thiên, trong nháy mắt, Diệp Phục Thiên có ảo giác bị ma quỷ nhập thân, bước chân không khỏi trì trệ, như khó có thể tiếp tục đi về phía trước.
Thậm chí, tay của Diệp Phục Thiên không tự chủ được giật giật, phảng phất như thân thể bị Trác Thanh khống chế, năng lực của đối phương cực kỳ quỷ dị.
- Các ngươi ra tay đi.
Trác Thanh mở miệng nói, sau đó mấy Vinh Diệu cảnh đỉnh phong của Nam Đẩu thế gia nhao nhao ra tay, công kích về phía Diệp Phục Thiên.
Nhưng lúc này, trên người Diệp Phục Thiên tách ra tinh thần lực đáng sợ, bước chân của hắn đạp mạnh, tựa hồ khí thế lại mạnh lên, trường côn bay múa, sau đó rời tay bay ra, vờn quanh thân thể hắn xoay quanh, mấy pháp thuật công kích tới đều bị phá hủy.
Nhưng trường côn màu vàng cũng băng diệt.
Trác Thanh tiếp tục đi về phía trước, khí thế lại kéo lên, tinh thần lực càng thêm đáng sợ.
- Ngày xưa ở Đông Hải Học Cung từng khảy một khúc Thiên Hạ, hôm nay ở Nam Đẩu thế gia, lại tấu một lần.
Diệp Phục Thiên nhàn nhạt mở miệng, nương theo hắn nói xong, sau lưng xuất hiện hào quang sáng chói, lại có đạo đạo âm phù nhúc nhích, một hư ảnh cổ cầm xuất hiện ở sau lưng Diệp Phục Thiên.
- Mệnh Hồn.
Nội tâm mọi người rung động, chỉ thấy lúc này sau lưng Diệp Phục Thiên, Kim Sí Đại Bằng Điểu rực rỡ tươi đẹp, Mệnh Hồn Cổ Cầm trôi nổi ở trên đỉnh đầu.
Răng rắc.
Bàn tay của Nam Đẩu Thái dùng sức, ly rượu bị bóp nát, có thể thấy được giờ phút này nội tâm rung động ra sao.
Mệnh Hồn song sinh!
Hơn nữa còn là Mệnh Hồn song sinh toàn bộ thuộc tính.
Thái tử Lạc Quân Lâm của Nam Đẩu Quốc, được xưng sinh mà làm vương, thiên phú của hắn là Mệnh Hồn song sinh, nhưng vẫn không có toàn bộ thuộc tính, giờ phút này Diệp Phục Thiên hiển lộ ra thiên phú, Nam Đẩu Quốc không ai có thể so sánh.
Ánh mắt của mọi người đều cứng lại, trái tim run rẩy, chỉ cảm thấy chết lặng.
Đông Hải Thành xuất hiện nhân vật bậc này.
Người Đông Hải Học Cung nội tâm rung động kịch liệt, gắt gao nhìn Diệp Phục Thiên, người này từng tu hành ở trong Đông Hải Học Cung, đáng tiếc, hắn lựa chọn Võ Khúc Cung.
Nam Đẩu Văn Sơn và Nam Đẩu Văn Âm đứng chung một chủ, đều ở sau lưng Hoa Giải Ngữ, nhìn Diệp Phục Thiên hiển lộ hào quang, đột nhiên trong đầu hắn vang lên lời nói của Diệp Phục Thiên, nàng là Đế Hậu, vậy ta chính là Đế mệnh, cái này là thật sao?
Nam Đẩu Văn Âm nhìn thiếu niên kia, đôi mắt ẩn ẩn có nước mắt, một màn này, tương tự Hoa Phong Lưu năm đó cỡ nào, chỉ là so với lão sư của hắn thì xuất chúng hơn nhiều, hắn chống lại là quân vương của Nam Đẩu Quốc, như đối kháng số mệnh.
Diệp Phục Thiên không để ý đến nội tâm mọi người rung động, chỉ thấy hắn khoanh chân ngồi xuống, Mệnh Hồn làm đàn, phiêu phù ở trước người, giống như thực giống như hư, mười ngón kích thích dây đàn, tiếng đàn truyền ra, chỉ trong tích tắc liền cho người cảm giác di thế mà độc lập, giống như đế vương cao cao tại thượng, chúng sinh không thể ngang hàng, chỉ có thể quỳ bái.
Lúc này đây Diệp Phục Thiên khảy đàn càng thêm cuồng dã, một cỗ tinh thần phong bạo làm cho người sợ hãi bao phủ, phá nát lực lượng tinh thần mà Trác Thanh công kích đến.
Sắc mặt của Trác Thanh tái nhợt, tinh thần lực của hắn lại không cách nào xuyên thấu tinh thần phong bạo, càng đáng sợ hơn là, Diệp Phục Thiên khảy đàn, tiếng đàn không ngừng lọt vào trong tai, tinh thần phong bạo khuếch tán, như có quân vương hàng lâm, muốn ở trong đầu của hắn gieo xuống ấn ký đế vương, làm cho hắn thần phục.
Trong đầu đám hậu bối xung quanh không tự chủ được xuất hiện rất nhiều hình ảnh, thời điểm nhìn về phía Diệp Phục Thiên, đã không còn là thiếu niên bình thường, mà là đế vương, hắn ngồi ở đó, chờ đợi chúng sinh cúng bái.
- Đế vương ý.
Ánh mắt mọi người đều nhìn Diệp Phục Thiên, lúc này trên người hắn, lần nữa hiển lộ ra đế vương ý, phảng phất như muốn tứ phương triều bái, thiên hạ quy thuận.
Trước đó ở Đông Hải Học Cung, một khúc Thiên Hạ, hắn nói khảy cho Thái tử Lạc Quân Lâm, nhưng Thiên Hạ hôm nay, chỉ vì hắn mà tấu.
Ai là quân vương, ai chủ thiên hạ?
Rất nhiều người tinh thần lực nhỏ yếu quỳ lạy phủ phục, bị tiếng đàn ảnh hưởng, không cách nào chống cự, tu vi cao nhao nhao lui về phía sau, ly khai chiến trường, Trác Thanh xanh mặt, cũng triệt thoái ra sau, phiến không gian kia chỉ còn một thiếu niên, độc nhất vô nhị.
Hoa Tướng buông chén rượu, trong mắt sát ý hừng hực, kẻ này phải giết, không thể lưu.
Tiếng đàn chậm rãi dừng lại, Diệp Phục Thiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Nam Đẩu Thái, mở miệng hỏi:
- Ngươi đã hiểu mệnh sổ của Giải Ngữ, như vậy ta là mệnh số gì?