Sau lưng có thanh âm lạnh lùng truyền đến, Diệp Phục Thiên quay đầu lại, chứng kiến Đường Lam xuất hiện.
- Y tiền bối, Đường di.
Diệp Phục Thiên cười khổ, nguyên lai tất cả mọi người không ngủ, mà trông coi hắn.
Phía dưới, từng thân ảnh xuất hiện, Dư Sinh, Y Thanh Tuyền, Đường Uyển đều ở đó, ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ đoán được hắn có thể một người chạy đi.
- Có chuyện gì qua đêm nay nói sau.
Y Tướng nhìn Diệp Phục Thiên lãnh đạm nói.
Diệp Phục Thiên biết đi không được, đành phải gật đầu, sau đó Hắc Phong Điêu đáp xuống, Diệp Phục Thiên trở về phòng nghỉ ngơi, những người khác nhìn thân ảnh của hắn, đều không có ly khai, mà ngồi ở trong đình viện trông coi.
...
Thần Châu lịch năm thứ 10000, ngày cuối cùng.
Sáng sớm, Diệp Phục Thiên ra khỏi phòng, chứng kiến từng thân ảnh ngồi ở trong đình viện, trong lòng của hắn chảy qua dòng nước ấm, những người này, đều là thân nhân của hắn, người nhà của hắn.
- Lão sư, sao ngài dậy sớm như vậy.
Diệp Phục Thiên đi đến trước mặt Hoa Phong Lưu, mở miệng nói.
- Hôm nay không phải đi Nam Đẩu gia gặp sư mẫu của ngươi và Giải Ngữ sao, có chút kích động, tự nhiên phải dậy sớm.
Hoa Phong Lưu khẽ cười nói.
- Ngươi không được đi.
Đường Lam trừng Hoa Phong Lưu.
- Đường di nói đúng, lão sư, thân thể ngài bất tiện, hôm nay không nên đi, ta đón sư mẫu và Giải Ngữ đến Cầm Viên.
Diệp Phục Thiên mở miệng nói.
- Hôm nay ngươi dám bỏ ta lại, thì đừng có nhận sư phụ này nữa.
Hoa Phong Lưu nhìn Diệp Phục Thiên nói.
- Không nhận thì không nhận, ngài cho rằng ta cần lắm sao?
Diệp Phục Thiên đáp lại.
Mọi người nghe hai thầy trò đấu võ mồm, nhưng trong lòng cảm giác ê ẩm, có chút đau xót.
Hoa Phong Lưu nhìn Diệp Phục Thiên, nói:
- Ngươi thử xem xem.
- Đường di, ngài giúp ta chiếu cố tốt hắn, gia hỏa này luôn như vậy, còn rất tự kỷ.
Diệp Phục Thiên nhìn Đường Lam nói, tựa hồ có chút nhẫn tâm.
- Ngươi thật muốn đi?
Y Tướng nhìn Diệp Phục Thiên nói.
Diệp Phục Thiên nhẹ gật đầu, hắn không có lựa chọn, hắn không đi, nữ nhân ngu ngốc kia chuyện gì cũng sẽ làm ra được.
Mặc kệ kết cục như thế nào, cũng phải thử một chút, bằng không sẽ không cam lòng.
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ta có mệnh số đế vương, mạng cứng lắm, nào có dễ dàng chết như vậy, ta còn muốn mang sư mẫu và yêu tinh trở lại nha.
Diệp Phục Thiên nhìn mọi người cười nói.
Dư Sinh đi theo phía sau hắn, Y Thanh Tuyền đi theo sau lưng Dư Sinh.
- Ngươi làm gì đấy?
Diệp Phục Thiên nhìn Dư Sinh hỏi.
- Đi cùng với ngươi.
Dư Sinh nói.
- Ta đi thăm vợ ta, ngươi đi làm gì? Vợ của ngươi ở phía sau ngươi kìa.
Diệp Phục Thiên nói.
Dư Sinh vẫn đứng ở đó.
- Trở về đi.
Diệp Phục Thiên quát.
Dư Sinh vẫn không nhúc nhích.
- Dư Sinh, trở lại.
Y Tướng nhìn đệ tử của mình, Dư Sinh quay đầu lại nhìn Y Tướng.
- Ta đi cùng hắn.
Y Tướng mở miệng nói, con mắt của Dư Sinh đỏ bừng, hai đấm nắm chặt.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn Y Tướng, nói:
- Ta không phải đồ đệ của ngài, ngài đi làm gì?
- Ngươi cái ngu ngốc này.
Y Tướng lạnh như băng nhìn hắn.
Diệp Phục Thiên sững sờ nhìn Y Tướng, sau đó lộ ra nụ cười nói:
- Ngài mới là ngu ngốc.
Nói xong, hắn giơ chân bước đi ra ngoài, Y Tướng theo sau, không quên trừng Dư Sinh và Y Thanh Tuyền:
- Thành thật một chút, Đường Lam, xem chừng bọn hắn cho ta.
Con mắt của Đường Lam đỏ hồng, nhìn hai thân ảnh ly khai, thấp giọng mắng:
- Các ngươi đều là ngu ngốc!