Lạc Thiên Tử nhàn nhạt mở miệng, Hoa Tướng thò tay tiếp nhận.
Hoa Tướng nhìn lướt qua, trong lòng run sợ, bệ hạ không hổ là bệ hạ, ra tay quả quyết, không tổn thương mặt mũi của Tả Tướng, lại tuyệt hậu hoạn, thần chi lai bút.
- Mặc dù ta tin tưởng tinh mệnh, nhưng không đủ tín, mệnh số có thể sửa, nhưng ta hiểu một điểm không thể sửa, trong thiên hạ, tất cả đều là vương thổ, ở Nam Đẩu Quốc, ý ta chính là thiên ý.
Lạc Thiên Tử nhàn nhạt mở miệng:
- Ngươi tự mình đi xử lý việc này, cuối năm đã đến, vất vả một chuyến, Thái tử ở lại trong cung tu hành, Tả Tướng có một câu nói không sai, đối với ngươi mà nói, ngoại trừ thiên hạ, chuyện khác đều là chuyện nhỏ.
- Vâng, phụ vương.
Lạc Quân Lâm gật đầu.
- Thần đi Đông Hải Thành, nếu như có người kháng mệnh, phải xử trí như thế nào?
Hoa Tướng mở miệng hỏi.
- Ngươi tự mình đi tới, còn cần nhiều lời sao?
Lạc Thiên Tử nhàn nhạt nói, ánh mắt của Hoa Tướng lóe lên, lập tức lĩnh hội ý tứ của Lạc Thiên Tử, nếu chỉ đơn thuần là ban bố ý chỉ, tùy tiện phái thái giám đi là được, phái hắn đi, là vì phòng ngừa có người kháng mệnh, có hắn, Đông Hải Thành ai có thể lật lên sóng gió.
Trong thiên hạ, tất cả đều là vương thổ, ý ta chính là thiên ý, những lời này chất chứa thái độ, đã rất rõ ràng rồi.
- Thần cáo lui.
Hoa Tướng khom người lui ra.
...
Đối với chuyện xảy ra ở trong vương cung, Diệp Phục Thiên tự nhiên không biết, lại một năm nữa sắp trôi qua, cũng không biết phụ thân mẫu thân ở nơi nào, cô cô thúc phụ có khỏe không, còn có Diệp Tiểu Cầm Diệp Mặc, đều trôi qua như thế nào?
Sang năm, hắn phải ly khai Đông Hải, lên đường tiến về vương thành, về sau cùng yêu tinh lưu lạc, nhất định sẽ cực kỳ đặc sắc.
Trong đình viện, Diệp Phục Thiên nhìn thoáng qua Dư Sinh và Y Thanh Tuyền như keo như sơn, có chút bị thương.
- Dư Sinh.
Diệp Phục Thiên mở miệng gọi, Dư Sinh ngẩng đầu nhìn hắn, lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Cố gắng tu hành, không nên cả ngày đắm chìm ở trong ôn nhu hương, như vậy không tốt.
Diệp Phục Thiên rất nghiêm túc nói.
Dư Sinh ngẩn người, Y Thanh Tuyền cười nhìn hắn nói:
- Dư Sinh, Hoa Giải Ngữ không có ở đây, có người đố kỵ rồi.
- Ân, trước kia ở Thanh Châu Thành, ta tu hành, hắn và Hoa Giải Ngữ mỗi ngày dính như da trâu, về sau còn ở cùng một chỗ.
Dư Sinh gật đầu nói với Y Thanh Tuyền, Diệp Phục Thiên bị không để ý tới, đứng ở đó nhìn hai người, nói:
- Các ngươi hung ác.
Nói xong quay người ly khai, Diệp Phục Thiên đi vào đình viện, cách đó không xa, lão nhân tóc trắng đang quét lá.
- Dư gia gia.
Diệp Phục Thiên đi đến, lão nhân ngẩng đầu, trong ánh mắt đục ngầu lộ ra nụ cười già nua, nói:
- Diệp thiếu gia.
- Dư gia gia, sắp tới ngày cuối năm rồi, ngài không về nhà sao?
Diệp Phục Thiên mở miệng hỏi, mấy ngày qua, hắn thường xuyên đến nói chuyện phiếm với lão nhân này.
- Không có nhà để về.
Lão nhân lắc đầu, có chút cô đơn.
- Sao lại không có nhà, người nhà của lão nhân gia ở đâu?
Diệp Phục Thiên lại hỏi.
- Ở Đông Hải đảo thành, có lẽ thiếu gia chưa từng nghe qua, về sau lưu lạc tới Đông Hải Thành, không trở về được nữa.
Lão nhân bi thương nói.
- Dư gia gia lớn tuổi như vậy, khẳng định trải qua rất nhiều chuyện, có thể kể cho ta nghe không.
Diệp Phục Thiên cười nói.
- Ta thì có câu chuyện gì, vẫn luôn đi hầu hạ người khác, trước kia từng có chủ nhân rất tốt với ta, về sau xảy ra chuyện, đương nhiên, hiện tại Diệp thiếu gia cũng rất tốt.
Lão nhân cảm kích nhìn Diệp Phục Thiên.
- Nào có, Dư gia gia lớn tuổi như vậy rồi, về sau chú ý thể cốt một chút.
Diệp Phục Thiên lại nói.
- Biết biết, Diệp thiếu gia đi lo chuyện của mình đi, không cần phải xen vào lão già ta.
Lão nhân cười nói.
- Ân, ta đi đây, có rảnh lại đến thăm ngài.
Diệp Phục Thiên mở miệng nói, sau đó xoay người ly khai, tròng mắt không ngừng chuyển động, như đang suy tư cái gì đó.
Chẳng lẽ hắn cảm giác sai rồi, thời điểm thân cận lão nhân, vì sao đã quen thuộc lại lạ lẫm, loại cảm giác này, chính hắn cũng phân không rõ!