Phục Thiên Thị

Chương 175: Ân ái (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ách...

Diệp Phục Thiên nhìn Hoa Phong Lưu:

- Lão sư, con rể ưu tú giống như ta đi nơi nào tìm, còn cân nhắc?

- Chú ý mặt mũi một chút.

Đường Lam lãnh đạm mở miệng, mọi người thật bất lực với gia hỏa này.

- Ai, vẫn là sư mẫu tốt.

Diệp Phục Thiên nhìn thoáng qua Đường Lam.

- Vậy ngươi đi tìm sư mẫu của ngươi đi.

Đường Lam trừng hắn.

- Đừng, Đường di, nói giỡn mà thôi, ngài cũng giống như sư mẫu.

Diệp Phục Thiên yếu ớt nói.

Mọi người im lặng nhìn hắn, cái da mặt này, không ai có thể sánh bằng rồi.

Bất quá bị Diệp Phục Thiên pha trò, mọi người như người một nhà hưởng thụ gia yến, vui vẻ hòa thuận.

Không có người đi nghị luận chuyện đã xảy ra ở Đông Hải Học Cung, chuyện cũ như mây khói, nếu như đã đi qua, thì không cần nhắc tới nữa.

Ở dưới bầu không khí vui vẻ, tiệc rượu dần tàn, mọi người lục tục trở về chỗ ở của mình, Diệp Phục Thiên cũng về đình viện đánh đàn, tiếng đàn hơi có tạp chất, hiển nhiên lòng sinh tạp niệm.

- Lại sắp đến cuối năm rồi.

Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn trăng tròn, nhớ tiệc tất niên năm trước, yêu tinh đi vào Diệp phủ tìm hắn, làm người Diệp phủ kinh ngạc; ở ven hồ nắm tay của hắn, trong lúc bất tri bất giác, lại sắp hết một năm, một năm này, như trải qua rất nhiều rất nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt Diệp Phục Thiên lộ ra nụ cười, trong nụ cười cũng nhiều thêm vài phần tình cảm.

Dưới trăng sáng, tiếng đàn mang theo cảm giác tương tư.

...

Ngày hôm sau, có một bóng hình xinh đẹp đi tới Cầm Viên.

Thời điểm Diệp Phục Thiên gặp nàng, không khỏi lộ ra thần sắc cổ quái, chẳng lẽ yêu tinh kia biết hắn nhớ nàng sao?

Hôm qua còn nghĩ đến nàng, hôm nay đã thấy nàng đến Cầm Viên.

- Nhìn ta như vậy làm gì?

Hoa Giải Ngữ thấy Diệp Phục Thiên cổ quái nhìn mình, không khỏi chau mày, đôi mắt dễ thương trừng hắn.

Diệp Phục Thiên nhoẻn miệng cười, nói:

- Bởi vì yêu tinh nhà ta lớn lên đẹp mắt.

- Ai là của chàng chứ.

Hoa Giải Ngữ quay đầu, giống như có vài phần ngạo kiều.

- Sư mẫu đã hứa gả nàng cho ta rồi, còn có thể chạy trốn sao, chỉ thiếu động phòng hoa chúc mà thôi.

Diệp Phục Thiên mỉm cười nói.

- Đừng có nằm mơ.

Hoa Giải Ngữ mỉm cười nhìn hắn, sau đó lách qua hắn chạy đến trước người Cầm Ma, nói:

- Cha.

- Giải Ngữ, sao con lại tới đây.

Cầm Ma hỏi.

- Sự tình ở Đông Hải Học Cung, cữu cữu đã nói cho con biết, biết các ngươi tới Cầm Viên, nên đến đây nhìn xem.

Hoa Giải Ngữ nói.

- Những lão gia hỏa kia dễ nói chuyện như vậy?

Diệp Phục Thiên đi tới hỏi.

- Hôm nay là đến nói cho các ngươi biết một tin tức tốt.

Hoa Giải Ngữ lộ ra nụ cười ngọt ngào, Diệp Phục Thiên hồ nghi nhìn nàng:

- Lão gia hỏa của Nam Đẩu gia biết ta thiên phú dị bẩm, độc nhất vô nhị, cho nên đồng ý hôn sự của chúng ta?

- ...

Hoa Giải Ngữ vươn tay hung hăng véo hắn một cái, gia hỏa này có biết xấu hổ hay không.

- Ta và mẹ muốn cùng các ngươi ăn lễ mừng năm mới, gia chủ đã đồng ý.

Hoa Giải Ngữ nói.

Ánh mắt của Cầm Ma hiện lên ánh sáng kỳ lạ, nhìn hai thân ảnh trước mắt, sau đó tâm như gương sáng, xem ra Nam Đẩu Thái biết đệ tử và con gái của hắn tương lai cực kỳ xuất sắc, đây là hòa hoãn quan hệ, nếu không như lúc trước, đừng nói bước vào Nam Đẩu gia, đi vào Đông Hải Thành cũng là vấn đề.

Diệp Phục Thiên tự nhiên cũng minh bạch điểm này, Nam Đẩu thế gia cực kỳ trọng thị Giải Ngữ, ký thác kỳ vọng, nếu muốn Giải Ngữ sau khi phát triển không tính toán nợ cũ, có một số việc tự nhiên không dám làm quá phận.

Còn với hắn, tuy Nam Đẩu gia không đồng ý hôn sự, nhưng cũng không thể đắc tội.

- Vui vẻ không?

Hoa Giải Ngữ cười nhìn Diệp Phục Thiên.

- Ta còn tưởng đồng ý gả ngươi cho ta chứ.

Diệp Phục Thiên bỉu môi nói.

- Nói vui vẻ.

Hoa Giải Ngữ mỉm cười nhìn hắn.

- Ách...

Diệp Phục Thiên nhìn nụ cười của Hoa Giải Ngữ, gật đầu nói:

- Có thể cùng yêu tinh ăn lễ mừng năm mới, đương nhiên là vui vẻ rồi.

- Hừ.

Trong mắt Hoa Giải Ngữ có chút đắc ý.

- Vậy buổi tối có thể không trở lại không, ta muốn cùng nàng vượt qua năm cũ.

Diệp Phục Thiên nói.

Nụ cười của Hoa Giải Ngữ ngưng lại nhìn hắn, sau đó nâng chân ngọc lên đá tới, vượt qua năm cũ? Gia hỏa này rõ ràng là tư tưởng không thuần khiết.

- Ta là cân nhắc cho lão sư, lão sư bao lâu không gặp sư mẫu rồi, nếu không thương lượng với lão gia hỏa kia một chút?

Diệp Phục Thiên nghiêm trang nói.

- Có đạo lý.

Hoa Giải Ngữ mỉm cười gật đầu:

- Cha có thể lưu lại, nhưng chàng khẳng định không được.

- Phu cương không nghiêm rồi.

Diệp Phục Thiên thấp giọng nói.

- Nói cái gì đó?

Hoa Giải Ngữ nhìn về phía hắn.

- Không có gì, ta đang nghĩ qua năm chúng ta có thể cùng lúc xuất phát đi vương thành không.

Diệp Phục Thiên nói.

- Ta sẽ suy tính.

Hoa Giải Ngữ nói.

- Lão sư thân thể không tốt, ta sợ không chiếu cố được.

Diệp Phục Thiên uy hiếp.

Hoa Giải Ngữ trừng hắn, Hoa Phong Lưu có chút bất đắc dĩ nói:

- Các ngươi cứ ân ái là được, đừng mỗi lần đều kéo ta lên?

- Cha, ngài nói bậy bạ gì đó.

Hoa Giải Ngữ đỏ bừng cả mặt.

- Lão sư anh minh.

Diệp Phục Thiên thì khen một tiếng, nghĩ thầm vẫn là lão sư hiểu bọn hắn!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️