Hoa Tướng nói.
- Quần thần trong triều, có bao nhiêu người là Tả Tướng đào móc.
Lạc Quân Lâm nói, ánh mắt của Hoa Tướng sắc bén, hắn biết Thái tử nói là thật, chức nghiệp Tinh Thuật Sư cực kỳ đáng sợ.
- Nhưng Tả Tướng chưa bao giờ cho người khác tướng lệnh.
Thần sắc của Lạc Quân Lâm càng sắc bén:
- Đây cũng là nguyên nhân ta đến Đông Hải Thành, lần này người hắn nhìn trúng, khả năng không giống trước kia.
- Điện hạ có ý tứ là?
Hoa Tướng hỏi.
- Tuy ta là thái tử, nhưng luận lực ảnh hưởng ở vương thành, phụ vương tự nhiên không cần nhiều lời, nhưng trừ phụ vương, Tả Tướng mạnh nhất.
Lạc Quân Lâm nói.
- Điện hạ cuối cùng có một ngày sẽ trèo lên vương vị, huống chi dựa vào thiên phú của điện hạ, tương lai tu vi tất không kém bệ hạ, quyền thế đối với điện hạ mà nói, dễ như trở bàn tay.
Lạc Quân Lâm cười lạnh, mở miệng nói:
- Đây là tự nhiên, vương vị không phải mục tiêu cuối cùng của ta, nhưng nếu Tả Tướng có phản ý, thì không thể tha thứ rồi.
Hoa Tướng rung động nhìn Thái tử.
- Điện hạ, Tả Tướng không đến mức đó đâu.
Hoa Tướng nói.
- Tả Tướng tới Thanh Châu Thành, ngoại trừ ban cho Diệp Phục Thiên tướng lệnh, hắn còn đáp ứng đi Nam Đẩu thế gia một chuyến, mời Tả Tướng đến, còn có thể vì cái gì, tự nhiên là đoán mệnh, Tả Tướng sẽ không đoán mệnh giúp những lão gia hỏa kia, hôm nay hậu bối kiệt xuất nhất của Nam Đẩu thế gia là Hoa Giải Ngữ, ngày đó Diệp Phục Thiên chắn ở Tử Vi Cung, là vì tìm nàng, hai người chính là người yêu.
Lạc Quân Lâm chậm rãi mở miệng:
- Sau khi trở lại vương thành, Tả Tướng bắt đầu tiếp chưởng công việc Thính Phong Yến sang năm, đồng thời góp lời với phụ hoàng, trọng dụng Nam Đẩu thế gia, ngươi nói đây là trải đường cho ai?
- Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ?
Ánh mắt của Hoa Tướng lóe lên, trong lòng lạnh xuống, cảm thấy Thái tử còn đáng sợ hơn mình tưởng tượng một ít.
- Ha ha, không sai, Tả Tướng giúp hai hậu bối trải đường, mà hai hậu bối kia lại là người yêu, hơn nữa hôm nay Diệp Phục Thiên triển lộ ra đế vương khí, bây giờ ngươi còn cho rằng, Tả Tướng không có phản ý sao?
Lạc Quân Lâm nhàn nhạt nói, Hoa Tướng chấn động, hắn biết Thái tử nói đều là thật, Tả Tướng lại là Tinh Thuật Sư, tất nhiên tính toán qua mệnh số của Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ.
Hơn nữa Diệp Phục Thiên triển lộ ra đế vương khí, số mệnh của bọn hắn sẽ là gì?
- Ngươi phái người nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên và Nam Đẩu thế gia, sau đó chúng ta cùng một chỗ về vương thành gặp phụ vương.
Lạc Quân Lâm nhàn nhạt mở miệng, có một số việc hắn không có nói cho Hoa Tướng, thời điểm Tả Tướng ở Thanh Châu Thành, từng vì Diệp Phục Thiên quát muội muội của hắn, bắt công chúa xin lỗi Diệp Phục Thiên, công chúa cần xin lỗi người bình thường sao? Mệnh số gì, để cho Tả Tướng phải làm như thế?
Còn có một chuyện càng làm hắn canh cánh trong lòng, hắn thân là Thái tử, nhiều lần bái Tả Tướng làm sư, nhưng Tả Tướng dùng lý do không dám làm thái phó cự tuyệt, cũng ý nghĩa, Tả Tướng không muốn phụ tá cho hắn, hơn nữa Tả Tướng cự tuyệt đoán mệnh cho hắn, lý do là mệnh đế vương không lường được.
Những lý do rắm chó này, hắn tin được sao?
Tả Tướng thân là Tinh Thuật Sư không chịu phụ tá Thái tử như hắn, nguyên nhân chỉ có một, Tả Tướng cho rằng, hắn không có mệnh đế vương, chỉ là lời này Tả Tướng không dám nói.
Tả Tướng từng nói, Tinh Thuật Sư suy tính mệnh số, là một loại đại thế, phải thuận theo đại thế, nếu không sẽ bị cắn trả, hại người hại mình.
Nhưng hắn không tin, hắn muốn cải mệnh, hắn sinh mà làm vương, mệnh số do mình định, không do trời định.
...
Trong quảng trường học cung, đám người chậm chạp không chịu rời đi, bảy cung không còn, bọn hắn nên đi nơi nào.
Phương hướng Võ Khúc Cung, xung quanh Y Tướng tụ tập rất nhiều người, hắn khai báo một sự tình, rất nhiều người đều có chút không nỡ nhìn hắn.
Cung chủ Võ Khúc Cung Y Tướng, từ chức vị cung chủ, nhường cho người khác, ý định ly khai.
- Những năm này ta cũng mệt mỏi rồi, về sau cố gắng tu hành, lão gia hỏa ta còn phải trông coi nữ nhi và đồ đệ của mình.
Y Tướng tiêu sái cười nói.
- Cung chủ, không phải nữ nhi và nữ tế sao?
Diệp Phục Thiên ở bên cạnh cười nói, Y Thanh Tuyền trừng hắn một cái, nhưng Y Tướng lại cười nhìn Dư Sinh:
- Nói rất đúng, con rể cũng được.
- Ách...
Dư Sinh nháy mắt, lại nhìn về phía Diệp Phục Thiên, chỉ thấy Diệp Phục Thiên lộ ra nụ cười đê tiện, giống như đang đợi Dư Sinh cảm tạ.
- Lão sư, sắp tới ngay cuối năm rồi, Cầm Viên lại lớn, ta và đám người Phong Lưu ở đó có chút tịch mịch, về sau ở Cầm Viên được không?
Đường Lam nhìn Y Tướng nói.
Y Tướng nhìn Đường Lam, chỉ thấy đệ tử có chút khẩn trương, không khỏi cười gật đầu:
- Được.
Lúc này Đường Lam mới cười sáng lạn, nói:
- Ân, chúng ta xuất phát thôi.
- Đi thôi.
Y Tướng bước đi.
Dư Sinh và Y Thanh Tuyền đuổi kịp, Diệp Phục Thiên cõng Hoa Phong Lưu và Đường Uyển đi ở phía sau, nhìn mấy thân ảnh phía trước, nụ cười trong mắt Diệp Phục Thiên rất sáng lạn.
Một màn trước mắt, giống như đại gia đình đoàn tụ, loại cảm giác này thật tốt.
Nếu yêu tinh và sư mẫu cũng ở đây, vậy thì càng hoàn mỹ, hắn sẽ vì chuyện này mà cố gắng.
Dưới trời chiều, mấy thân ảnh nện bước ly khai Đông Hải Học Cung, tiêu sái thong dong!