Phục Thiên Thị

Chương 170: Một khúc thiên hạ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phục Thiên chậm rãi đi ra, đi vào trung ương quảng trường, vô số ánh mắt rơi vào trên người hắn, hậu bối tự nhiên không cần nói nhiều, Diệp Phục Thiên đã sớm chứng minh qua sự cường đại của mình, thế hệ trước cũng chú ý, hôm nay Cầm Ma biến thành phế nhân trở lại Đông Hải Thành, đệ tử của hắn, thiên phú có thể xuất chúng bao nhiêu?

Chỉ thấy Diệp Phục Thiên để Độc U cổ cầm trước người, sau đó chậm rãi ngồi xuống, lúc này hắn mặc áo trắng, khí chất hơn người, ngọc thụ lâm phong.

Lâm Tịch Nguyệt nhìn thân ảnh của Diệp Phục Thiên, thở sâu, tâm hơi có gợn sóng, lúc trước nàng cho rằng hắn chỉ là một nhạc công bình thường, đi Lạc Vương Phủ từng trải, nhưng Diệp Phục Thiên hiển lộ tao nhã, hôm nay lại nghe nói hắn đã đánh bại Chu Mục, như vậy thân ảnh trước mắt đến tột cùng ưu tú như thế nào?

Lâm phụ nhìn nàng, trên thực tế hắn đã biết tin tức Diệp Phục Thiên đánh bại Chu Mục, nhưng hắn không có nói cho Lâm Tịch Nguyệt, tựa hồ nha đầu kia cố ý với thiếu niên này, mà Diệp Phục Thiên thân là đệ tử Cầm Ma, lại đắc tội Họa Thánh và Tử Vi Cung, về sau sợ là sẽ rất khúc chiết, huống chi hắn đã có bạn gái, chính là minh châu của Nam Đẩu thế gia, hắn không hi vọng nữ nhi của mình dính vào, tăng thêm bi thương.

Mộc Hồng cũng nhìn Diệp Phục Thiên, bất quá ánh mắt của hắn hơi có vẻ âm trầm.

Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua trời chiều, trong đôi mắt lộ ra nụ cười, chậm rãi mở miệng:

- Khúc này do ta tự nghĩ ra, khúc tên Anh Hùng.

Nói xong, chỉ thấy hai tay của hắn đánh đàn, đầu ngón tay trượt trên dây, khúc âm du dương chậm rãi truyền ra.

- Hắn lại không khiêu chiến bất luận kẻ nào, chỉ khảy đàn.

Ánh mắt mọi người lóe lên, nhưng mục đích hôm nay là vì xem đệ tử ưu tú biểu diễn, không nhất định phải khiêu chiến người khác mới được, đối với đệ tử Cầm Ma mà nói, đánh đàn là một loại biểu hiện, tự nhiên không có vấn đề.

Mọi người cũng không đa tưởng, khúc âm khảy một lát, liền kéo bọn hắn vào trong ý cảnh kỳ diệu.

Khúc âm vốn vui sướng tươi sáng, nương theo tiếng đàn, trong đầu bọn hắn không tự chủ được xuất hiện một hình ảnh, phảng phất như thấy được một thiếu niên anh tuấn tiêu sái, mang theo Xích Tử Chi Tâm bái sư học nghệ.

Thiếu niên thiên phú xuất chúng, được lão sư yêu thích, được hắn chân truyền, phong mang dần lộ.

Khúc âm dần dần trở nên ưu nhã, uyển chuyển động lòng người, cho người cảm giác tim đập thình thịch, đó là cảm giác yêu đương.

Mọi người không tự chủ được hòa vào ý cảnh, thiếu niên dần dần lớn lên, hắn đã có người âu, trong khúc đàn, như có thể nghe được nhịp tim của hắn đập.

Khúc âm uyển chuyển tiếp tục biến hóa, trở nên trầm thấp, trầm trọng, tình cảm lưu luyến bị phản đối, như nghìn người chỉ trỏ.

Một vài đại nhân vật nhíu mày, khúc âm này biểu lộ ý cảnh, là chính bản thân hắn, hay lão sư của hắn Hoa Phong Lưu?

Tiếng đàn lại biến, thiếu niên trưởng thành, danh chấn một phương, nhưng chấp niệm như trước, muốn cùng người yêu ở cùng một chỗ, dù cho thế gian phản đối, dù vạn kiếp bất phục, cũng sẽ không tiếc.

Tiếng đàn dần dần trở nên cao vút, nhân vật chính trong khúc đàn như chống lại vận mệnh, một mình đối mặt hết thảy, cuối cùng hắn thất bại.

Tiếng đàn lại trở nên trầm lặng, như anh hùng tuổi xế chiều.

Thời điểm mọi người cho rằng khúc đàn sắp chấm dứt, tiếng đàn trầm lặng không ngờ khôi phục sinh cơ, không còn sục sôi lừng lẫy, mà bình tĩnh như nước, như tâm tình biến hóa, mọi người như chứng kiến được nhân vật chính trải qua tang thương, tu thân dưỡng tính, nhưng vẫn hoài niệm cố nhân cố thổ, nên trở lại chốn cũ, đối mặt thế gian biến hóa, thản nhiên tiếp nhận, bại cũng là anh hùng.

Khi âm phù đình chỉ, khúc âm dần dần tán đi, mọi người lại còn đắm chìm ở trong ý cảnh không cách nào đi ra, nhất là người tuổi trẻ, tiếng đàn như có ma lực kỳ diệu.

Phương hướng Võ Khúc Cung, trong mắt Đường Lam ẩn ẩn có chút ướt át, nhìn Hoa Phong Lưu ở bên cạnh, nam tử anh tuấn kia cười nhàn nhạt, gia hỏa này, lại có thể tự nghĩ ra ca khúc rồi, hơn nữa đàn ra cuộc đời của hắn.

Rất nhiều đại nhân vật nhìn về phía Diệp Phục Thiên, bọn hắn tự nhiên hiểu ý cảnh của tiếng đàn đại biểu cái gì, đây là khúc đàn tặng cho Cầm Ma, hắn dùng tiếng đàn bày ra nhân sinh của sư phụ, tuy hắn không có ra tay chiến đấu, nhưng khúc này vừa ra, còn hơn Cầm Ma năm đó rất nhiều, ai dám khinh thị.

Mộc Hồng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Phục Thiên, khó trách Hoa Phong Lưu sẽ vì đệ tử này cầu hắn, quả nhiên lại là một Hoa Phong Lưu mới.

- Khúc này vì ai mà đàn?

Lúc này, phương hướng Tử Vi Cung, Thái tử Lạc Quân Lâm mở miệng hỏi.

- Hồi bẩm điện hạ, vì lão sư của ta mà đàn.

Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn Lạc Quân Lâm, mỉm cười nói.

- Ý cảnh đầy đủ, nhưng nhuệ khí chưa đủ, không có hiển lộ ra Cầm thuật chính thức, ngươi đã có cầm kỹ như thế, hôm nay vì ta khảy một bản được không.

Lạc Quân Lâm mở miệng nói, Diệp Phục Thiên nhìn vị Thái tử kia, đối phương đã nói như vậy, thì không cách nào cự tuyệt, không khỏi gật đầu nói:

- Được, Cầm thuật của ta còn không cách nào tự nghĩ ra, chỉ có thể khảy khúc của tiền nhân.

- Được.

Lạc Quân Lâm gật đầu.

Diệp Phục Thiên cúi đầu, hai tay lần nữa đánh đàn, đầu ngón tay kích thích, dây đàn rung động, một âm phù phá không, giống như bôn lôi rầm rộ.

- Khúc này tên Thiên Hạ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️