Họa Thánh lạnh lùng chuyển mắt, không có nhìn hắn, khiến cho khóe miệng của Mộc Hồng co giật, sau đó ánh mắt lạnh như băng quét về phía Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên giống như người vô tội, thời điểm hắn đến cái gì cũng không biết, Mộc Hồng trực tiếp nhảy ra, đắc tội người ta, hắn có thể làm gì đây? Đương nhiên là cho Mộc Hồng mặt mũi nha.
Lúc này rất nhiều người không biết rõ tình hình đều nhìn Diệp Phục Thiên, đệ tử Cầm Ma đánh bại đệ tử Họa Thánh Chu Mục?
Lâm Tịch Nguyệt vẫn nhìn Diệp Phục Thiên, cười nói:
- Không nghĩ tới sau khi hắn vào Đông Hải Học Cung, lại trở nên mạnh hơn.
- Ban đầu ở Lạc Vương Phủ kém một chút, về sau hắn lại đánh bại Chu Mục.
Tiểu Hà cũng có chút ngoài ý muốn.
- Tiếp tục.
Hàn Mặc lãnh đạm mở miệng, hiển nhiên không muốn dây dưa nữa, hôm nay Tử Vi Cung uy phong bát diện, nhưng Diệp Phục Thiên tồn tại lại như một cây gai, hết lần này tới lần khác Mộc Hồng lại còn chủ động trêu chọc.
Vừa rồi Mộc Hồng nói, cũng gián tiếp làm cho Tử Vi Cung hắn mất mặt.
Trong Tử Vi Cung lại có đệ tử đi ra, bảy cung đại hội tiếp tục.
Diệp Phục Thiên và Cầm Ma ngồi ở vị trí của Võ Khúc Cung, yên tĩnh nhìn xem, biết Tử Vi Cung nhằm vào Võ Khúc Cung, trong lòng hắn có chút tức giận, đồng thời thầm than Tử Vi Cung hèn hạ, mặc dù hắn ra tay, cũng chỉ có thể chiến một trận, vu sự vô bổ.
Từ thực lực chỉnh thể mà nói, Võ Khúc Cung bị Tử Vi Cung ăn gắt gao.
Cầm Ma chứng kiến phong thái của đệ tử Tử Vi Cung, trong lòng có chút hoài niệm hình ảnh năm đó ở Tử Vi Cung tu hành, đáng tiếc hôm nay người và vật không còn, bên kia không ít người từng là người quen, hôm nay lại không ai nhìn hắn, mà Họa Thánh năm đó cùng hắn nổi danh, thì hoàn toàn bất đồng.
- Hoài cựu?
Đường Lam ở bên cạnh Cầm Ma, nhìn nét mặt của hắn hỏi.
- Ngươi đừng giễu cợt ta.
Hoa Phong Lưu cười khổ nhìn Đường Lam.
- Lúc trước ở Đông Hải Học Cung, ngươi là nhân vật phong vân, hoài cựu cũng bình thường.
Đường Lam nhìn phía trước, nàng cũng nhớ tới tuế nguyệt đã từng tu hành, không chỉ Hoa Phong Lưu, năm đó Họa Thánh, Nam Đẩu Văn Âm, còn có nàng, đều là nhân vật phong vân của Đông Hải Học Cung, thiên phú trác tuyệt.
- Ta chỉ tiếc nuối, lão sư là nhân vật bậc nào, nhưng truyền nhân của hắn lại chưa bao giờ chính thức triển lộ ra phong thái của Cầm pháp sư, cho đến ngày thua bị khu trục ly khai.
Hoa Phong Lưu thở dài, Đường Lam nhẹ gật đầu:
- Cầm lão rất đáng giá tôn kính, bất quá Phục Thiên khảy một khúc Tướng Quân Lệnh dương danh trước Tử Vi Cung, coi như đền bù một ít tiếc nuối của ngươi.
- Ân.
Hoa Phong Lưu nhẹ nhàng gật đầu.
Thời gian trôi qua, hoàng hôn đã gần đến, phía chân trời xuất hiện nắng chiều, rực rỡ tươi đẹp, Đông Hải Học Cung có người ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh nắng chiều sáng chói kia, giống như cáo biệt một thời đại.
- Hắn không có ý định ra tay sao?
Lâm Tịch Nguyệt một mực chú ý Diệp Phục Thiên, hôm nay bảy cung đại hội, hắn lại không có ý tứ ra tay, Diệp Phục Thiên đã có thể đánh bại Chu Mục, hiển nhiên thực lực rất phi phàm.
Thời gian dần trôi qua, không người lên chiến trường nữa, khắp nơi xì xào bàn tán.
Có người cười nói:
- Hôm nay Đông Hải Học Cung mở bảy cung đại hội, Tử Vi Cung phong thái mạnh nhất, áp đảo lục cung.
- Thiên Phủ Cung cũng không tệ, mặc dù hơi kém Tử Vi Cung, nhưng có thể làm đệ nhị cung.
Nương theo thanh âm này truyền ra, mọi người minh bạch, kế tiếp sợ là sẽ chính thức tiến vào chính đề.
Phương hướng Tử Vi Cung, Hàn Mặc lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhìn Hoa Tướng nói:
- Người nọ còn chưa thấy hắn ra tay.
Hoa Tướng khẽ gật đầu, sau đó ở bên tai Tử Vi Cung chủ nói nhỏ một tiếng, trong mắt Tử Vi Cung chủ lộ ra dị sắc, nhưng vẫn gật đầu, sau đó đứng dậy mở miệng nói:
- Hoa Phong Lưu.
Phương hướng Võ Khúc Cung, Hoa Phong Lưu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Tử Vi Cung chủ, sau đó mỉm cười nói:
- Bái kiến sư thúc.
Tử Vi Cung chủ nhẹ gật đầu, nói:
- Năm đó ngươi cũng là đệ tử Tử Vi Cung ta, hôm nay sao lại ngồi ở trận doanh của Võ Khúc Cung?
- Hôm nay ta chỉ là theo theo đệ tử đến, đệ tử của ta là người Võ Khúc Cung, bởi vậy nên ta cũng ở chỗ này.
Hoa Phong Lưu bình tĩnh nói.
- Đã như vầy, ta cũng không nói gì, hôm nay Thái tử điện hạ và Hoa Tướng đích thân tới, muốn xem phong thái của đệ tử Đông Hải Học Cung ta, đệ tử ngươi thiên tư xuất chúng, lại không xuất chiến, là có dụng ý gì?
Tử Vi Cung chủ chất vấn, mọi người kỳ quái, Tử Vi Cung chủ lại chủ động muốn Diệp Phục Thiên ra tay?
Bất quá rất nhiều người có chút chờ mong, đệ tử Cầm Ma đã đánh bại đệ tử Họa Thánh, bọn hắn cũng muốn nhìn một chút, người trẻ tuổi kia xuất chúng như thế nào.
Hoa Phong Lưu và Diệp Phục Thiên cảm giác có chút quái dị, không xuất chiến cũng không được?
Lúc này, Diệp Phục Thiên thấy Đường Lam đi đến, trên tay nâng một cái cổ cầm.
- Độc U, tận lực mang ở trên người, đệ tử Cầm Ma, sao có thể không có cầm.
Đường Lam nhàn nhạt nói, Diệp Phục Thiên nhìn nàng cười cười, Đường di đã sớm có chuẩn bị, hi vọng mượn cơ hội này khơi dậy danh tiếng của Cầm Ma!
Diệp Phục Thiên mỉm cười gật đầu, tiếp nhận Độc U cổ cầm, hôm nay, vì lão sư khảy một bản!