Mấy tháng trước sự tình phát sinh ở trước Tử Vi Cung, Đông Hải Học Cung oanh động, ai không biết.
Chu Mục bị Diệp Phục Thiên dùng phương thức nhục nhã nhất đánh bại, có thể nói chẳng khác gì gián tiếp đánh mặt Họa Thánh, đối với việc này, người bên cạnh Họa Thánh đều giữ kín như bưng, không ai dám đề cập.
Hiện tại Mộc Hồng lại ở trước mặt tất cả mọi người nói như vậy, có thể nghĩ người của Đông Hải Học Cung sẽ cảm thụ như thế nào, nhất là câu “nhìn xem đệ tử của Phong Lưu huynh có mấy phần phong thái của đệ tử Họa Thánh, cái này là đè mặt Họa Thánh xuống đất đạp nha.
Rất nhiều người không dám nhìn sắc mặt của Họa Thánh, sợ bị Họa Thánh chú ý tới.
- Gia hỏa ngu ngốc này.
Rất nhiều người của Tử Vi Cung lạnh lùng nhìn Mộc Hồng.
Người Tham Lang Cung cũng nhìn Mộc Hồng, con của gia hỏa này từng bị Diệp Phục Thiên chà đạp qua, hắn lại không biết?
Mộc Hồng thấy vô số ánh mắt nhìn về phía mình, nghĩ thầm Họa Thánh và Cầm Ma phân tranh, không nghĩ tới đến ngày nay còn có lực ảnh hưởng như thế, chắc hẳn rất nhiều người đều kỳ vọng truyền nhân của bọn hắn chiến một trận.
Đáng tiếc, hôm nay Hoa Phong Lưu hèn mọn như thế, như chó nhà có tang bốn phía cầu người, đệ tử của hắn tự nhiên cũng không xứng so sánh với Chu Mục.
- Cha.
Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê đều tái mặt, bọn hắn không nghĩ tới Diệp Phục Thiên sẽ đột nhiên xuất hiện, phụ tân lại toát ra một câu như vậy, đây là muốn đắc tội chết với Họa Thánh và Tử Vi Cung sao?
Diệp Phục Thiên cũng ngạc nhiên nhìn Mộc Hồng, hắn đối với gia hỏa này có thể nói trí nhớ khắc sâu, dù sao cũng là người đầu tiên hắn bái kiến sau khi bước vào Đông Hải Thành, không nghĩ tới hắn lại nói ra những lời như vậy.
Nhìn thoáng qua Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê ở sau lưng Mộc Hồng, Diệp Phục Thiên lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, hai huynh muội này không đi tìm phụ thân cáo trạng, đại khái là cảm thấy mất mặt nha.
- Tiền bối tốt.
Diệp Phục Thiên nhìn Mộc Hồng cười cười, mở miệng nói:
- Ngày xưa gặp tiền bối, liền cảm giác tiền bối chói lọi, con cái càng là nhân trung long phượng, vào Đông Hải Học Cung mới biết là đệ tử thiên tài của Tham Lang Cung, có tiền bối dạy bảo, chắc hẳn cực kỳ ưu tú.
Hoa Phong Lưu mở trừng hai mắt, bất đắc dĩ nhìn đệ tử của mình, cái này... còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
Bất quá vì sao giờ phút này hắn có chút chờ mong nhỉ?
Không chỉ hắn, đệ tử Đông Hải Học Cung đều ngạc nhiên nhìn Diệp Phục Thiên, ngày đầu tiên gia hỏa này bước vào Đông Hải Học Cung, nghe nói đánh chính là Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê, đây là có thù hận gì, lại hố Mộc Hồng thảm như vậy?
- Tuy huynh muội Vân Khinh Vân Nghê bất tài, nhưng thiên phú còn được, hai chữ ưu tú có thể đảm đương.
Mộc Hồng tự tin cười nói, nữ nhi của hắn Mộc Vân Nghê không ngừng ở sau lưng lôi kéo y phục của hắn, thấp giọng nói:
- Cha đừng nói nữa.
- Ân?
Mộc Hồng nhíu mày, có chút nghi hoặc.
- Xác thực cực kỳ ưu tú, ngày đó vào Đông Hải Học Cung, ta từng lĩnh giáo qua, hai người đều kế thừa Mệnh Hồn của tiền bối, thiên tư trác tuyệt, có thể kế thừa phong thái của tiền bối.
Diệp Phục Thiên cười nói, rất nhiều người của Đông Hải Học Cung đen mặt, gia hỏa này...
Mộc Hồng cười cười, nhìn về phía Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê, nói:
- Vì sao không nghe hai người các ngươi nói qua việc này?
Hai huynh muội xấu hổ, Mộc Vân Nghê lạnh như băng nhìn Diệp Phục Thiên, hỗn đản này rõ ràng là cố ý.
Nhìn thấy biểu lộ của hai huynh muội, Mộc Hồng ẩn ẩn ý thức được có chút không đúng, hỏi:
- Cuộc chiến ngày đó như thế nào?
Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê cúi đầu, trong nội tâm đã hận thấu Diệp Phục Thiên.
Thấy một màn như vậy, Mộc Hồng làm sao còn không rõ chuyện gì xảy ra, sắc mặt của hắn tái nhợt, biết mình đã rơi vào hố của Diệp Phục Thiên.
Ánh mắt chuyển qua, hắn nhìn về phía Diệp Phục Thiên, cười gượng nói:
- Không hổ là đệ tử do Phong Lưu huynh dạy dỗ, xem ra cũng có thiên tư phi phàm, hai gia hỏa không nên thân nhà ta biết hổ thẹn, không dám nói ở trước mặt ta, kể từ đó, phong thái của đệ tử Họa Thánh đã gặp, giờ phút này thật muốn nhìn phong thái của đệ tử Cầm Ma, không biết có thể thỏa mãn mọi người hiếu kỳ không?
Diệp Phục Thiên mỉm cười nhìn Mộc Hồng, lão gia hỏa này thật đáng yêu.
- Cha.
Mộc Vân Khinh nói lớn, lúc này có thanh âm lạnh như băng từ trong Tử Vi Cung truyền ra, nói:
- Ngươi nói đủ chưa?
Mộc Hồng sững sờ, nhìn về phía Tử Vi Cung, sau đó hắn thấy được rất nhiều ánh mắt lạnh như băng.
Trên chiến đài, Chu Mục cũng lạnh lùng nhìn hắn, thời điểm trở về trận doanh của Tử Vi Cung, ánh mắt nhìn Mộc Hồng cực lạnh, cuộc chiến lần trước, là cuộc chiến sỉ nhục nhất đời hắn, giờ phút này Mộc Hồng lại đề cập, hắn có ý gì? Chu Mục có xúc động muốn đánh người.
Mộc Hồng thấy được ánh mắt của người Tử Vi Cung, cũng chú ý tới ánh mắt của Chu Mục nhìn hắn, không khỏi sửng sốt, đến tột cùng phát sinh cái gì?
- Ta thừa nhận đệ tử của ta không bằng đệ tử của Hoa Phong Lưu, lần trước chiến bại, ta cũng bảo Chu Mục dốc lòng tu hành, Mộc huynh lại không ngừng nhắc tới luận bàn, là có ý gì?
Lúc này, một thanh âm đạm mạc truyền ra, trong lòng mọi người run lên.
Người nói chuyện đúng là Họa Thánh.
Ánh mắt của Mộc Hồng ngưng lại, trái tim run rẩy, giờ khắc này hắn mới hiểu được vì sao tất cả mọi người sẽ nhìn về phía hắn, hắn đã hiểu ánh mắt giống như cười mà không phải cười của Diệp Phục Thiên, đến tột cùng là có ý gì.
Đệ tử Họa Thánh Chu Mục, nguyên lai đã giao thủ với đệ tử Cầm Ma, hơn nữa chiến bại.
Khóe mắt hắn nhúc nhích, Mộc Hồng lạnh như băng nhìn lướt qua hai con của mình, có xúc động muốn chụp chết đối phương, hai gia hỏa vô liêm sỉ này, lại không nói với mình một chút tin tức về Diệp Phục Thiên.
Lại nhìn ánh mắt của Họa Thánh và người Tử Vi Cung, hắn biết rõ câu nói kia đã tạo thành hậu quả như thế nào.
- Hoa huynh chớ trách, trước kia ta không biết những chuyện này, tuyệt đối không phải cố ý.
Mộc Hồng xin lỗi.
- Gia hỏa ngu ngốc này, chỉ biết vỗ mông ngựa...