Ngồi bên cạnh Hoa Giải Ngữ lại chính là nhân vật huyền thoại ba năm liên tục bỏ thi, theo đuổi Phong Tình Tuyết bị cự tuyệt, sắp bị Thanh Châu Học Cung trục xuất... Diệp Phục Thiên.
- Đúng là tên chó ngáp phải ruồi mà.
Rất nhiều người thầm mắng trong lòng, hắn lần đầu tiên tham gia thi Hương trong ba năm qua sao lại được ngồi cạnh Hoa Giải Ngữ chứ?
Hơn nữa, vị trí bên cạnh Hoa Giải Ngữ cũng có nghĩa chỉ có một người có thể xứng đáng ngồi cạnh nàng, đãi ngộ như vậy thuộc về Diệp Phục Thiên khiến người ta có thể hiểu được ư.
Cảm giác được những đôi mắt ác ý đang nhìn chòng chọc, Diệp Phục Thiên nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, chỉ thấy nàng yên lặng ngồi ở vị trí của mình một cách ưu nhã thản nhiên, ánh mắt nhìn thẳng phía trước giống như căn bản không quen biết biết hắn.
- Yêu tinh này rõ ràng là cố ý.
Diệp Phục Thiên buồn bực nói, vốn định yên lặng tham gia thi, không ngờ lại khiến mọi người chú ý bằng một cách hỡi ôi khác.
Mọi người tranh nhau tụ tập về phía bên này, các vị trí trước sau lập tức biến thành chỗ ngồi quý hiếm nhất, khi bọn họ đi ngang qua đều sẽ hung tợn nhìn Diệp Phục Thiên, lúc này có một thiếu niên thanh tú bước tới trước mặt Diệp Phục Thiên, nhìn hắn nói:
- Ngươi có thể đổi chỗ với ta không?
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu, thiếu niên trước mắt tuổi tác cũng xấp xỉ hắn, trên gương mặt thanh tú có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, giọng nói vô cùng thản nhiên.
- Là Dương Tu.
Sự chú ý của rất nhiều người vẫn nằm bên này, Dương Tu ba năm thi văn đứng thứ hai, hắn vẫn luôn muốn vượt qua Hoa Giải Ngữ, rất nhiều người đều biết Dương Tu thầm mến Hoa Giải Ngữ.
Hơn nữa, Dương Tu không những lợi hại về thi văn, tu vi hắn bây giờ đã đạt tầng bảy Huyền Diệu cảnh, năng lực cảm nhận linh khí thuộc tính Hỏa thiên phẩm, là nhân vật thiên tài danh xứng với thực, một trong những đệ tử ngoại môn nổi bật nhất, hào quang kém Hoa Giải Ngữ một bậc.
Diệp Phục Thiên nhìn Dương Tu, thật là bất lịch sự.
- Đương nhiên...
Diệp Phục Thiên mở miệng nói, người bên cạnh ngẩn ra, hắn không có khí phách đến vậy sao?
- Không thể đổi.
Khi ba chữ tiếp theo tiếp tục hạ xuống, nụ cười trên mặt Dương Tu cố định tại đó, hắn nhìn Diệp Phục Thiên đang cười như có ý châm chọc hắn.
- Ta biết ngươi bỏ thi ba năm, sắp bị Thanh Châu Học Cung trục xuất, những kẻ như ngươi, hà tất còn phải ở đây lãng phí thời gian.
Dương Tu vẫn chưa nổi giận, vẫn có ý châm chọc hắn.
- Ta rất vui vẻ.
Diệp Phục Thiên vẫn cười nói.
- Đã như vậy thì ta không thể làm gì khác hơn là cầu chúc ngươi sau khi thi văn kết thúc không phải mất thể diện.
Dương Tu cười nhạt nói:
- Đương nhiên, ngươi cũng chẳng còn thể diện để mà mất nữa.
Sau khi buông hết lời châm chọc, Dương Tu không nhìn Diệp Phục Thiên nữa mà nhìn về phía Hoa Giải Ngữ, sau đó nghiêm túc ngồi xuống như ra chiến trường vậy, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
- Thực sự là một câu chuyện quá đau lòng.
Diệp Phục Thiên có chút đồng tình nhìn bóng lưng Dương Tu phía trước.
Diệp Phục Thiên cự tuyệt cũng không khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, đây mới là tính cách của Diệp Phục Thiên hắn, một tên phế vật phách lối huyền thoại, đương nhiên lần này sau khi thi Hương kết thúc, huyền thoại cũng sẽ kết thúc và bị Thanh Châu Học Cung xoá tên.
Các học viên lục tục vào bàn, đồng thời đệ tử chính thức cũng bắt đầu vây diễn võ trường lại.
Ba nghìn bàn dài, có hơn một ngàn người vào bàn tham gia thi Hương, dù gì cũng có khá nhiều đệ tử ngoại môn mới vào học cung được một năm, vẫn chưa tự tin như vậy, họ biết rất khó có thành tích tốt, thay vì bị học cung ghi lại trong danh sách, chi bằng bảo lưu sạch sẽ lý lịch nên bỏ thi là chuyện rất bình thường, đương nhiên, bỏ thi ba năm liên tục như Diệp Phục Thiên thì là truyền thuyết rồi, học cung cũng không chịu nổi nữa.
Phía trước diễn võ trường, có rất nhiều đệ tử chính thức ở đây, đôi mắt đẹp của Tần Y nhìn về vị trí của Diệp Phục Thiên, hắn rốt cuộc đã xuất hiện ở trường thi, cho dù không bỏ thi ba năm thì nàng cũng hy vọng hắn có thể tạo nên kỳ tích.
- Dương Tu đã đồng ý vào Thuật Pháp Cung, sau khi kết thúc thi Hương sẽ trực tiếp vào Thuật Pháp Cung tu hành, đến lúc đó sẽ trở thành đệ tử chính thức, một tên phế vật Tụ Khí cảnh như hắn không biết lấy tư cách gì giằng co với Dương Tu.
Mạc Lam Sơn đứng bên cạnh Tần Y, cười nhạt nói.
Tần Y nhíu mày, tuy Diệp Phục Thiên thật sự rất tệ nhưng hai chữ phế vật vẫn có chút chói tai, nàng nhìn Mạc Lam Sơn nói:
- Huynh có thành kiến với hắn à?
- Đương nhiên.
Mạc Lam Sơn không chút che giấu gật đầu:
- Hắn dám hành xử với muội như thế trên giảng đường, thật không hiểu nổi, kẻ như vậy muội hà tất phải ôm hi vọng, lãng phí thời gian với hắn.
Tần Y không biết nên phản bác như thế nào, còn về nguyên nhân, có lẽ là bởi vì ba năm trước đây thiên phú của hắn quá xuất sắc, lý ra không nên tuột dốc từ đó.
- Đã đến giờ, hãy phát bài thi!
Lão giả phía sau nhàn nhạt mở miệng nói, lập tức có rất nhiều đệ tử chính thức lần lượt tiến lên nhận bài thi, bước về hướng các học viên, thi văn đã chính thức bắt đầu.
Diễn võ trường vắng vẻ rộng lớn không tiếng động, người đến đây dự lễ là nhân vật lớn Thanh Châu Thành và trưởng bối gia tộc của học viên, đương nhiên sẽ tự giác tuân thủ trật tự.