Sau khi Hoa Giải Ngữ rời khỏi, đám người Y Tướng về tới trong đình viện.
- Ngày mai sẽ đi Nam Đẩu gia?
Y Tướng mở miệng hỏi.
- Cung chủ sẽ không nghe lén đấy chứ?
Diệp Phục Thiên ngạc nhiên nhìn Y Tướng.
- Các ngươi nói chuyện lớn tiếng như vậy, cần nghe lén?
Y Tướng nhàn nhạt mở miệng, vẻ mặt của Diệp Phục Thiên đầy hắc tuyến, cái này cũng được?
- Ngày mai ta đưa ngươi đi.
Y Tướng lại nói, lúc này Diệp Phục Thiên mới lộ ra nụ cười,:
- Cung chủ quả nhiên vẫn đối đãi ta giống như đệ tử.
- Không nên nghĩ quá nhiều, sư phụ ngươi lừa đệ tử của ta chạy, hiện tại còn chấp mê bất ngộ, hôm nay Dư Sinh lại nghe lời ngươi, cho nên ngươi tạm thời sống lâu chút nữa.
Y Tướng nhàn nhạt nói, sau đó xoay người ly khai, Diệp Phục Thiên bất đắc dĩ, trong lòng của hắn minh bạch, Y Tướng rất thưởng thức hắn, nhưng mạnh miệng, tính tình lại thúi, cũng may mình không phải con rể hắn.
- Ngươi thật muốn đi sao?
Y Thanh Tuyền nhìn Diệp Phục Thiên nói, luôn cảm giác giống như đi vào hang hổ.
- Sư mẫu đã bảo ta đi, chẳng lẽ còn có thể hại ta, huống chi ta có tướng lệnh của Tả Tướng, dù Nam Đẩu thế gia muốn ta chết cũng không dám động thủ ở trong gia tộc, trên đường lại có cha ngươi bảo hộ, không có việc gì.
Diệp Phục Thiên nhìn rất rõ ràng, Y Tướng đã từng nói qua, Tả Tướng rất được quân vương của Nam Đẩu Quốc sủng ái, Hoa Tướng là nhờ khống chế quyền hành binh mã mới có địa vị tương đương, cho dù Tả Tướng ở trước mặt hắn rất ôn hòa, nhưng nhân vật như thế ở bên ngoài tất nhiên rất uy nghiêm, lần trước hắn đến Đông Hải Học Cung, đại nhân vật của bảy cung đều phải hành lễ bái kiến.
- Vậy ngươi cẩn thận một chút.
Y Thanh Tuyền dặn dò.
- Ân.
Diệp Phục Thiên nhẹ gật đầu, Dư Sinh nói:
- Ta đi với ngươi.
- Ta thăm vợ ta, ngươi đi làm gì, lo ở nhà trông chừng nàng dâu của mình đi.
Diệp Phục Thiên trừng hắn một cái, Dư Sinh nhìn Y Thanh Tuyền ở bên cạnh, gãi đầu nói:
- Biết rồi.
Y Thanh Tuyền thấy Diệp Phục Thiên nói đến nàng dâu, Dư Sinh lại nhìn về phía nàng, khuôn mặt ửng đỏ, quay người ly khai.
- Dư Sinh, xem ra đã cầm xuống rồi, lợi hại.
Diệp Phục Thiên cười nhìn Dư Sinh.
- Không có.
Dư Sinh cười cười, quay người ly khai, nhìn bóng lưng hắn rời đi, Diệp Phục Thiên cười ha hả, gia hỏa này còn biết ngại ngùng?
...
Ngày hôm sau, Nam Đẩu thế gia, phủ đệ có mấy trăm năm lịch sử kia lộ ra vài phần nghiêm túc và trang trọng.
Mấy trăm năm trước, người thành lập Nam Đẩu Quốc bắt đầu từ trong này đi ra, là nhân vật Vương hầu chân chính, từ đó về sau, Nam Đẩu Quốc không còn hậu bối có thể đạt tới thành tựu của tổ tiên ngày xưa, cho nên bị bức phải rời vương tọa.
Ngoài phủ đệ, hai thân ảnh xuất hiện, Y Tướng tự mình đưa Diệp Phục Thiên tới nơi này, mở miệng nói:
- Ta ở bên ngoài chờ ngươi.
Hắn là Cung chủ Võ Khúc Cung của Đông Hải Học Cung, không có liên quan gì với Nam Đẩu thế gia, tự nhiên không tiện đi vào, chỉ lo lắng Diệp Phục Thiên ở trên đường sẽ gặp nguy hiểm, mới tự mình đưa hắn đến đây, về phần sau khi bước vào Nam Đẩu thế gia, thì không cần lo lắng an nguy của hắn.
Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi về phía trước, ánh mắt nhìn phủ đệ trước mắt, trong nội tâm hơi có gợn sóng.
Ngày đầu tiên hắn đến Đông Hải Thành, lão sư dẫn hắn tới ngoài cửa, nói với mình, tương lai nhất định phải chinh phục phủ đệ Vương hầu này, để lão sư có thể nở mày nở mặt bước vào trong đó tiếp sư mẫu, không nghĩ tới bởi vì quan hệ của hắn và yêu tinh trước thời gian bại lộ, làm hắn và phủ đệ Vương hầu này liên kết.
Diệp Phục Thiên mỉm cười, giơ chân đi về phía Nam Đẩu thế gia, tựa hồ thủ vệ biết hắn là ai, không có ngăn trở, tùy ý hắn đi vào trong phủ đệ.
Một con đường thẳng tắp đi thông vào trong, Diệp Phục Thiên cất bước đi tới, trong phủ có bóng người lập loè, hiển nhiên là đi thông báo.
Sau một lát, Diệp Phục Thiên phát hiện trên đường xuất hiện không ít thân ảnh, đều là người trẻ tuổi, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Diệp Phục Thiên phần lớn đều lộ ra địch ý, còn có chút hiếu kỳ.
Bọn hắn đã biết rõ, gia hỏa trước mắt là đệ tử của Cầm Ma, thầy của hắn bắt cóc Nam Đẩu Văn Âm, hôm nay hắn lại bắt cóc nữ tử ưu tú nhất của Nam Đẩu thế gia, vô luận là thiên phú hay dung nhan, Hoa Giải Ngữ ở Nam Đẩu thế gia đều là độc nhất vô nhị.
Ở dưới tình hình như vậy, cho dù nghe nói Diệp Phục Thiên thiên phú chói mắt, nhưng rất nhiều hậu bối của Nam Đẩu thế gia vẫn khó chịu.
Đương nhiên, một ít nữ tử trẻ tuổi thì thầm than gia hỏa này thật anh tuấn, khó trách Hoa Giải Ngữ sẽ thích, đại khái không chỉ bởi vì thiên phú nha.
Trong phủ, chỉ thấy một thân ảnh xinh đẹp chạy tới, nhìn thấy Diệp Phục Thiên, trong mắt dịu dàng lộ ra nét tươi cười sáng lạn, nàng đi tới trước người Diệp Phục Thiên, nhìn hắn nói khẽ:
- Chàng đã đến rồi.
- Ân.
Diệp Phục Thiên cười nói, Hoa Giải Ngữ ngọt ngào cười cười, sau đó vươn tay nắm lấy tay Diệp Phục Thiên.
Đây là thái độ của nàng, cũng nói cho Nam Đẩu thế gia quyết tâm của nàng.
Trong nội tâm Diệp Phục Thiên ôn hòa, hắn biết rõ cái này đối với thiếu nữ trước mắt mà nói cần bao nhiêu dũng khí, nắm tay của nàng thật chặc, hai người sóng vai đi về phía trước.
Một màn này làm cho rất nhiều người sắc mặt trở nên khó coi, đồ hỗn trướng này, nữ nhân ưu tú nhất Nam Đẩu thế gia bọn hắn, cứ như vậy bị bắt.
Không chỉ hậu bối, theo bọn hắn một đường đi tới, sắc mặt của rất nhiều trưởng bối cũng lúng túng, nhưng không có người ngăn cản, nghe nói bọn hắn ở trước Tử Vi Cung cũng đã nắm tay sóng vai, hôm nay ngăn cản không có ý nghĩa gì.
Hoa Giải Ngữ mang theo Diệp Phục Thiên đi tới một tiểu viện, Nam Đẩu Văn Âm và Nam Đẩu Văn Sơn ở chỗ này, hơn nữa chuẩn bị xong gia yến, hiển nhiên hôm nay mời Diệp Phục Thiên đến đây, là ý của Nam Đẩu Văn Âm.
- Sư mẫu, cữu cữu.
Diệp Phục Thiên hô.