Phục Thiên Thị

Chương 157: Sư mẫu (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đúng lúc này, bên ngoài có thanh âm truyền đến, là thanh âm của Y Thanh Tuyền, Diệp Phục Thiên có chút buồn bực, lúc này gọi hắn làm gì?

- Ngủ rồi.

Diệp Phục Thiên đáp lại.

- Phục Thiên, ngươi mau ra đây.

Y Thanh Tuyền tiếp tục hô, Diệp Phục Thiên không tình nguyện đứng dậy, nghĩ thầm nha đầu kia có chuyện gì vậy chứ?

- Giải Ngữ có ở chỗ ngươi không?

Lúc này bên ngoài truyền đến một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, thân thể của Hoa Giải Ngữ cứng đờ, sau đó lộ ra thần sắc bối rối, vội vàng sửa sang mái tóc, mặc áo ngoài.

- Ai vậy?

Diệp Phục Thiên yếu ớt hỏi.

- Mẹ ta.

Thanh âm của Hoa Giải Ngữ ép rất thấp.

- A...

Diệp Phục Thiên hóa đá, sau đó vội vàng nhảy dựng lên, đại sự không ổn.

Một lát sau, hai người ra khỏi phòng, chỉ thấy phía trước có vài thân ảnh, Y Tướng cũng có mặt, bất quá đứng rất xa.

Trước người Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ đứng một mỹ phu nhân, thoạt nhìn chỉ chừng ba mươi, cực kỳ xinh đẹp, toàn thân lộ ra vẻ đẹp thành thục, lần đầu tiên gặp nàng, Diệp Phục Thiên đã biết rõ đối phương là ai, khó trách Hoa Giải Ngữ có thể xinh đẹp như vậy, thân ảnh trước mặt lúc tuổi còn trẻ cũng sắc nước hương trời, lại thêm lão sư Hoa Phong Lưu của hắn rất anh tuấn, sinh ra con gái dung nhan có thể nghĩ.

Dù sao cho đến hiện tại, trừ mình ra, Diệp Phục Thiên còn chưa thấy ai tuấn tú bằng Hoa Phong Lưu.

- Mẹ.

Hoa Giải Ngữ yếu ớt nói, Diệp Phục Thiên thì trừng Y Thanh Tuyền ở bên cạnh, sao nha đầu kia không gọi hắn sớm.

- Sư mẫu.

Diệp Phục Thiên nhìn mỹ phu nhân trước mắt, thân thiết hô.

Nam Đẩu Văn Âm nhìn thoáng qua mái tóc mất trật tự của Hoa Giải Ngữ, lại nhìn Diệp Phục Thiên, trong mắt nhìn không ra bất luận hỉ nộ gì, Diệp Phục Thiên như đang chờ đợi thẩm phán.

Đối mặt thê tử của lão sư, thân mẫu của yêu tinh, Diệp Phục Thiên lại hung hăng càn quấy cũng không có chút tính tình.

- Thanh Tuyền, chúng ta đi trước.

Y Tướng gọi, Y Thanh Tuyền và Dư Sinh nhẹ gật đầu, theo hắn ly khai, vì vậy ở đây chỉ còn lại Diệp Phục Thiên, Hoa Giải Ngữ, Nam Đẩu Văn Âm cùng với Nam Đẩu Văn Sơn đứng ở phía sau nàng.

- Sư phụ ngươi khỏe không?

Đột nhiên Nam Đẩu Văn Âm mở miệng hỏi, không có thẩm vấn cái gì, mà hỏi tình huống của Hoa Phong Lưu, thanh âm của nàng thanh thúy không linh, làm cho người cảm giác cực kỳ thoải mái.

- Lão sư ở Cầm Viên rất tốt, chỉ là thường xuyên nhớ tới sư mẫu.

Diệp Phục Thiên nói.

- Có Đường Lam chiếu cố, hắn tự nhiên rất tốt.

Nam Đẩu Văn Âm bình tĩnh nói, Diệp Phục Thiên có chút xấu hổ, nghĩ thầm nữ nhân ghen đều giống nhau.

- Lão sư vốn không muốn ở lại, nhưng hôm nay hành động bất tiện, cần người chiếu cố, Đường di lại kiên trì, lão sư mới đáp ứng, ngày đầu tiên ta đến Đông Hải Thành, lão sư liền dẫn ta tới bên ngoài Nam Đẩu phủ, chỉ vào bên trong nói sư mẫu ở đó, hắn muốn đi vào thăm.

Diệp Phục Thiên mở miệng nói, Nam Đẩu Văn Âm nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt của thiếu niên thanh tịnh, không giống nói dối.

Sau đó Diệp Phục Thiên liền phát hiện, ánh mắt sư mẫu nhìn hắn nhu hòa hơn rất nhiều.

Nam Đẩu Văn Âm nhìn Hoa Giải Ngữ hỏi:

- Con thích hắn?

- Ân.

Hoa Giải Ngữ gật đầu.

- Năm đó ta và phụ thân con cũng như vậy, nhưng kết cục con cũng thấy, nếu tương lai phát sinh cái gì, con sẽ không hối hận chứ?

Nam Đẩu Văn Âm lại hỏi.

Hoa Giải Ngữ lắc đầu.

- Đứa nhỏ ngốc.

Thanh âm của Nam Đẩu Văn Âm ôn nhu, trong lòng thở dài, nàng lại nhìn về phía Diệp Phục Thiên:

- Ngươi mượn khiêu chiến Tử Vi Cung công khai quan hệ với Giải Ngữ, là cố ý muốn cho Nam Đẩu thế gia chứng kiến?

- Sư mẫu, ta không nói sợ là Nam Đẩu thế gia cũng sẽ đoán được, đành phải như vậy.

Diệp Phục Thiên nói.

- Ngươi càng hung hăng càn quấy hơn sư phụ ngươi năm đó.

Nam Đẩu Văn Âm nhìn Diệp Phục Thiên nói:

- Ta muốn dẫn Giải Ngữ trở về.

- Mẹ.

Hoa Giải Ngữ nhìn mẫu thân.

Nam Đẩu Văn Âm không để ý đến, như trước nhìn Diệp Phục Thiên nói:

- Ngày mai đến nhà ngồi một chút.

Diệp Phục Thiên nghe Nam Đẩu Văn Âm nói, hơi sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười, nói:

- Cảm ơn sư mẫu.

Trong mắt Hoa Giải Ngữ cũng hiện lên thần sắc mừng rỡ, xem ra mẹ không phản đối.

- Tiểu gia hỏa, thiên phú không tệ.

Lúc này Nam Đẩu Văn Sơn đi lên, nhìn Diệp Phục Thiên cười nói.

- Tiền bối, ngày đó ở Lạc Vương Phủ, là ngài nhắc nhở ta?

Diệp Phục Thiên mở miệng hỏi, sau khi bài trừ Tử Vi Cung Hàn Mặc, hắn một mực nghi hoặc đến cùng là ai nhắc nhở hắn, giờ phút này chứng kiến Nam Đẩu Văn Sơn, hắn mới rộng mở trong sáng.

- Như thế nào, ngươi có địch ý với Nam Đẩu thế gia như vậy? Ta là cậu ruột của Giải Ngữ.

Nam Đẩu Văn Sơn trừng hắn nói.

- Nha.

Diệp Phục Thiên gật đầu cười nói:

- Phục Thiên bái kiến cữu cữu.

- Đủ vô sỉ.

Nam Đẩu Văn Sơn cười mắng, sau đó hai người mang theo Hoa Giải Ngữ ly khai.

Thời điểm rời đi, Hoa Giải Ngữ vẫn ngoái đầu lại nhìn về phía Diệp Phục Thiên, lưu luyến không rời.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️