Trong phòng, Diệp Phục Thiên đi theo sau lưng Hoa Giải Ngữ, hai mắt tỏa sáng.
- Hoàn cảnh không tệ.
Hoa Giải Ngữ đánh giá xung quanh, mỉm cười nói.
- Ân, thích hợp nghỉ ngơi.
Diệp Phục Thiên gật đầu.
Hoa Giải Ngữ đi đến trước giường, lập tức cởi áo khoác, lộ ra đường cong khêu gợi hoàn mỹ, chỉ thấy nàng quay đầu lại nhìn Diệp Phục Thiên, cười nói:
- Đẹp không?
Diệp Phục Thiên mở trừng hai mắt, làm sao cảm giác một màn này giống như đã từng quen biết nha, cái này làm cho Diệp Phục Thiên sinh ra dự cảm bất hảo, nhưng thành thật nhẹ gật đầu:
- Đẹp.
- Ta đi nghỉ ngơi, chàng cứ xem đi.
Hoa Giải Ngữ dí dỏm cười cười, đi đến trước giường cởi giầy, sau đó nằm xuống, hai tay gối ở dưới đầu, mỉm cười nhìn Diệp Phục Thiên.
- Cái kia là giường của ta, ta cũng có thể ngủ?
Diệp Phục Thiên nhìn tư thế ngủ của mỹ nhân trước mắt, quá hấp dẫn người rồi.
- Chàng thử xem.
Hoa Giải Ngữ vẫn cười như trước, vẻ mặt Diệp Phục Thiên đau khổ, đáng thương nói:
- Yêu tinh, nàng làm như vậy là không đúng.
Hoa Giải Ngữ duỗi lưng một cái, tư thái động lòng người kia làm cho Diệp Phục Thiên rất ưu thương.
- Ta ngủ đây.
Hoa Giải Ngữ cười nói, sau đó nghiêng thân thể đưa lưng về phía Diệp Phục Thiên, chăn che người, lúc này Diệp Phục Thiên ngay cả nhìn cũng không nhìn được, chỉ có đường cong như ẩn như hiện.
Diệp Phục Thiên khóc không ra nước mắt, yêu tinh kia, về sau nhất định phải hung hăng trả thù nàng.
Nhẹ nhàng bước tới, Diệp Phục Thiên đi đến trước giường, sau đó ngồi xuống nói khẽ:
- Yêu tinh, ngủ ở chỗ ta có phải rất ấm áp không.
Hoa Giải Ngữ không để ý tới hắn.
- Hôm nay chiến đấu tiêu hao rất lớn, ta phải nghỉ ngơi, trên mặt đất lạnh lắm, nếu không ta cũng nằm lên giường?
Diệp Phục Thiên lầm bầm lầu bầu, vẫn không có người để ý tới.
- Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ không đụng nàng, ta nằm ở bên cạnh.
- Ân, nàng không nói lời nào, ta coi như nàng chấp nhận.
Diệp Phục Thiên yên lặng nói thầm, sau đó ngồi ở trên giường, thấy Hoa Giải Ngữ vẫn không nhúc nhích, liền thuận thế nằm ở bên người nàng, nói:
- Thật thoải mái.
Trầm mặc một lát, con mắt của Diệp Phục Thiên không ngừng lấp lóe, lại thấp giọng nói:
- Thơm quá, yêu tinh, là mùi trên người nàng sao, thật thơm.
- Ai, sao cảm giác có chút lạnh thế nhỉ, phải đắp chăn mới được.
Diệp Phục Thiên nói xong nhẹ nhàng kéo chăn, chậm rãi kéo lên người mình, sau đó hai người đều nằm ở trong chăn.
Lúc này, Hoa Giải Ngữ đưa lưng về phía hắn trên mặt đã sớm đỏ hồng, như có thể chảy ra nước, đôi mắt thanh tịnh không ngừng nhấp nháy, lúc này nàng thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Diệp Phục Thiên.
- Sao đắp chăn vẫn cảm giác lạnh nhỉ, yêu tinh nàng có lạnh không, ta ôm nàng nha.
Một giọng nói truyền đến, sau đó Hoa Giải Ngữ cảm giác một cánh tay ôm eo của nàng, rất ôn nhu, nhưng lại làm cho toàn thân nàng run rẩy, không phải nói nằm ở bên người nàng, sẽ không đụng nàng sao?
- Yêu tinh, thân thể của nàng đang run, có phải quá lạnh hay không, vậy ta ôm chặt chút.
Thanh âm của người nào đó vang lên lần nữa, sau đó Hoa Giải Ngữ cảm giác thân thể bị ôm thật chặc, giờ khắc này trên mặt Hoa Giải Ngữ đỏ ửng lan tràn đến lỗ tai, cổ, kiều diễm ướt át.
- Không cho phép khi dễ ta.
Hoa Giải Ngữ nói khẽ.
Diệp Phục Thiên nghe được thanh âm ôn nhu, trong mắt tràn đầy nhu tình, hắn ôm chặc thiếu nữ trong ngực, cảm thụ được mùi thơm ngát trên người nàng, cái mũi dí sát vào mái tóc, nhắm mắt lại cảm thụ, ôn nhu nói:
- Ta làm sao cam lòng khi dễ yêu tinh nhà ta, chờ ta lấy nàng.
- Ân, ta chờ chàng.
Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, thân hình run rẩy dần dần yên tĩnh, sau đó nàng nhắm mắt lại, mang theo nụ cười ngọt ngào, dần dần chìm vào giấc ngủ, như cực kỳ an tâm.
- Yêu tinh, ta nhất định sẽ ấy nàng.
Diệp Phục Thiên cảm thụ được giai nhân trong ngực, nội tâm yên lặng nói.
Thời điểm hai người hưởng thụ lấy tình yêu ngọt ngào, sự tình phát sinh ở trước Tử Vi Cung điên cuồng khuếch tán, bằng thời gian ngắn nhất truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Diệp Phục Thiên dùng thân phận đệ tử Cầm Ma cường thế nghiền áp đệ tử Họa Thánh Chu Mục, sau đó ngăn cửa Tử Vi Cung, cùng Dư Sinh liên thủ khiêu chiến hai cường giả Vinh Diệu cảnh bát tinh của Thiên Phủ Cung, cường thế hành hạ.
Lại về sau, Diệp Phục Thiên tuyên bố, đệ nhất mỹ nữ của Đông Hải Học Cung Hoa Giải Ngữ là bạn gái của hắn, hai người ở trước mặt tất cả mọi người nắm tay, tuyên cáo tình cảm của bọn hắn.
Thiên tài của Tử Vi Cung Mục Vân Hiên, tu vi Vinh Diệu cảnh bát tinh ghen ghét, ác ngữ đả thương người, vũ nhục Hoa Giải Ngữ, Diệp Phục Thiên giận dữ, khởi xướng sinh tử chiến, dùng tư thái cường thế đánh bại, sau đó tay cầm tướng lệnh của Tả Tướng, ở trước mặt vô số cường giả của Tử Vi Cung trảm Mục Vân Hiên.
Đông Hải Học Cung chấn động, vô số người sợ hãi thán phục, thiếu niên năm nay mới vào Đông Hải Học Cung, vậy mà cường đại đến tình trạng này, nếu tiếp qua vài năm, sợ là còn đáng sợ hơn Cầm Ma năm đó.
...
Hoàng hôn, trong phòng Diệp Phục Thiên rất yên tĩnh, rất ấm áp.
Không biết lúc nào, Hoa Giải Ngữ đã quay người đối diện với Diệp Phục Thiên ngủ, thân thể mềm mại yên tĩnh nằm ở trong ngực hắn.
Lúc này chỉ thấy đôi mắt dễ thương của Hoa Giải Ngữ mở ra, lông mi thật dài run run, nhìn Diệp Phục Thiên nói:
- Chàng vẫn chưa chịu dậy.
- Không, ta muốn ngủ tới sáng.
Diệp Phục Thiên mỉm cười nói.
- Nghĩ hay lắm, ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối cố gắng tu hành.
Hoa Giải Ngữ từ trong ngực hắn chui ra, sau đó ngồi dậy, tóc dài hơi có vẻ mất trật tự, càng tăng thêm vài phần vũ mị, đẹp đến say lòng người.
- Yêu tinh, thật muốn ăn nàng nha.
Diệp Phục Thiên thấp giọng nói, đôi mắt của Hoa Giải Ngữ lóe lóe, khuôn mặt ửng đỏ, lại tự nhiên cười nói:
- Vậy chàng thử xem đi.
- Ta thử đây.
Diệp Phục Thiên có chút rục rịch, ma trảo chộp về phía Hoa Giải Ngữ.
Sau đó hắn chứng kiến một cặp đùi thon dài duỗi đến, thân thể của hắn phiên cổn, lăn ở dưới mặt.
- Mưu sát chồng.
Diệp Phục Thiên phiền muộn đứng dậy, Hoa Giải Ngữ từ trên giường đi xuống, mỉm cười nhìn hắn, lộ ra vài phần đắc ý.