Diệp Phục Thiên im lặng nhìn Y Tướng, gừng càng già càng cay nha.
- Lúc nào ly khai?
Y Tướng hỏi.
- Tả Tướng bảo ta tham gia Thính Phong Yến đầu xuân sang năm.
Diệp Phục Thiên nói.
- Những ngày này trung thực ở trên Võ Khúc Cung tu hành cho ta, không được đi ra ngoài, sang năm ta tự mình đưa các ngươi đi.
Y Tướng nhìn phía trước nói.
Diệp Phục Thiên thấy hắn nghiêm túc, trên mặt lại lộ ra nụ cười, nghĩ thầm tuy lão nhân này thích xụ mặt, nhưng tiếp xúc nhiều sẽ phát hiện hắn rất đáng yêu.
Nhưng bọn hắn không biết, rất nhiều sự tình thường thường sẽ không giống như dự đoán.
...
Võ Khúc Cung, sau khi Diệp Phục Thiên trở lại một khoảng thời gian, Hoa Giải Ngữ cũng tìm tới.
Nhìn thân ảnh trong đình viện, Diệp Phục Thiên lộ ra nụ cười ôn nhu.
Cảm xúc của Hoa Giải Ngữ tựa hồ có chút sa sút, nhẹ nhàng đi đến bên người Diệp Phục Thiên, đôi mắt dễ thương nhìn hắn.
- Làm sao vậy?
Diệp Phục Thiên nhẹ giọng hỏi.
Hoa Giải Ngữ vươn tay ngọc ra, nắm tay Diệp Phục Thiên, thanh âm u buồn:
- Sau khi ra rời đi, sư công chỉ còn một người.
- Nha đầu ngốc, sư công sẽ không có chuyện gì.
Diệp Phục Thiên ôn nhu nói, nghĩ đến lão nhân ở trên Tử Vi Cung kia, trong lòng của hắn có chút ê ẩm, nụ cười của lão nhân gia là hiền lành như vậy, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của sư công nhìn hắn và Hoa Giải Ngữ tràn đầy yêu thương.
Tuy hắn lớn tuổi, nhưng trên người vẫn lộ ra ý cười nho nhã, tựa hồ lão nhân gia không thích Tử Vi Cung hiện tại, một người ở đó, nhất định sẽ rất cô độc.
- Ân.
Con mắt của Hoa Giải Ngữ ửng hồng, nhìn Diệp Phục Thiên nói:
- Về sau chúng ta có cơ hội thì thường xuyên đi thăm sư công được không?
- Đương nhiên là được, ta còn muốn theo sư công học đàn đây.
Diệp Phục Thiên khẽ cười nói, nhưng chính hắn cũng biết, sợ rằng về sau cơ hội sẽ càng ngày càng ít, nhất là sư công tuổi đã rất lớn, không biết còn có thể sống bao nhiêu năm.
Nhưng chính là lão nhân này, dạy hắn Tướng Quân Lệnh cùng với không ít nhạc khúc tinh xảo.
- Còn nữa, không cho chàng ly khai ta.
Hoa Giải Ngữ tràn đầy thâm tình nhìn Diệp Phục Thiên.
- Không phải nàng ly khai ta sao? Ta lúc nào ly khai nàng.
Diệp Phục Thiên phiền muộn nói.
- Chính là chàng.
Hoa Giải Ngữ trừng Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên yên lặng thở dài, quả nhiên không có đạo lý.
- Nói như vậy, về sau nàng ý định một mực đi theo ta?
Mắt Diệp Phục Thiên sáng rực lên.
- Chẳng lẽ chàng còn muốn bỏ ta?
Hoa Giải Ngữ hờn dỗi nhìn hắn.
- Thảm rồi, xem ra sau này không có biện pháp trêu hoa ghẹo nguyệt rồi.
Diệp Phục Thiên phiền muộn nói.
- Chàng lại dám...
Hoa Giải Ngữ dậm chân, sau đó nâng chân ngọc, nhẹ nhàng đá tới.
- Sao nữ nhân nào cũng ưa thích chiêu này thế hả?
Diệp Phục Thiên thì thầm, bất quá vừa nói ra miệng tựa hồ phát hiện có chút không đúng, lập tức câm miệng.
Sau đó Diệp Phục Thiên phát hiện Hoa Giải Ngữ đang cười mỉm nhìn mình, nói:
- Vậy sao, còn có ai?
- Chưa, ta thấy Thanh Tuyền đá Dư Sinh như vậy.
Diệp Phục Thiên chỉ vào hai thân ảnh ở cách đó không xa nói.
- Ta chưa từng có.
Y Thanh Tuyền thấy Hoa Giải Ngữ nhìn về phía nàng, không khỏi mỉm cười, cái nồi này ta không gánh đâu.
Diệp Phục Thiên đen mặt nhìn Y Thanh Tuyền, quá bất nghĩa?
Quay đầu lại, Diệp Phục Thiên thấy Hoa Giải Ngữ đang nhìn mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thấp giọng nói:
- Hôm nay thời tiết thật tốt, thích hợp nghỉ trưa.
Nói xong, quay người đi vào trong phòng.
Hoa Giải Ngữ mở trừng hai mắt, bước chân đuổi kịp, chỉ thấy Diệp Phục Thiên quay đầu lại nhìn nàng nói:
- Cùng một chỗ sao?
- ...
Hoa Giải Ngữ lập tức ngừng chân, khi thấy Diệp Phục Thiên lộ ra nụ cười đắc ý, nàng tự nhiên cười nói:
- Được.
Nói xong thì đi theo, lúc này đến phiên Diệp Phục Thiên mở trừng hai mắt, hạnh phúc đến quá đột ngột!