Trong Tử Vi Cung, không gian một mảnh tĩnh mịch.
Vô số ánh mắt nhìn thân ảnh của Diệp Phục Thiên, cùng với Mục Vân Hiên nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Vừa rồi một côn kia, không chỉ đập vào người Mục Vân Hiên, cũng như đập vào trong lòng mọi người, làm cho trái tim của bọn hắn nhịn không được rung động.
Thiên tài Mục Vân Hiên, đệ tử của Hàn Mặc, ở trước Tử Vi Cung, bị người chém giết.
Tuy nói là sinh tử chiến, nhưng dù sao nơi này cũng là Tử Vi Cung, mà Mục Vân Hiên là thiên tài của Tử Vi Cung, đệ tử thân truyền của phó cung chủ Hàn Mặc.
Một côn kia của Diệp Phục Thiên, lại thật dám nện xuống, cầm tướng lệnh trong tay, trảm.
Hàn Mặc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, thời điểm hắn lấy được tướng lệnh, trong lòng khiếp sợ, hơi có chút do dự, sau đó đệ tử đã bị Diệp Phục Thiên chém giết, có thể nghĩ giờ phút này lửa giận trong lòng Hàn Mặc lớn như thế nào, nhưng trong tay Diệp Phục Thiên lại có tướng lệnh.
Đông Hải Học Cung dù sao cũng chỉ là một học cung, dưới tình huống không có lý do chính đáng, tự nhiên không dám công nhiên đối phó người của Tả Tướng.
- Có Tả Tướng làm chỗ dựa, liền dám quát tháo ở trong Đông Hải Học Cung, Diệp Phục Thiên, ngươi rất tốt.
Hàn Mặc lạnh lùng mở miệng, ném tướng lệnh lại cho Diệp Phục Thiên.
- Tiền bối hỏi chính mình xem, rốt cuộc là ai muốn giết ai?
Diệp Phục Thiên lạnh lùng đáp trả, sát ý của Hàn Mặc và Mục Vân Hiên, hắn tự nhiên cảm giác được.
Dù vậy, hắn cũng không có tâm giết Mục Vân Hiên, cho đến khi Mục Vân Hiên dùng ngôn ngữ ác độc vũ nhục Hoa Giải Ngữ.
- Thu thập đi.
Hàn Mặc lạnh như băng mở miệng, sau đó xoay người ly khai, đi về phía Tử Vi Cung, người Tử Vi Cung tiến lên khiêng thi thể của Mục Vân Hiên xuống, rất nhiều người lạnh lùng nhìn Diệp Phục Thiên, nhưng không dám nói gì.
Hôm nay, Tử Vi Cung mất hết mặt mũi, ở trong sinh tử chiến, thiên tài Mục Vân Hiên bị Diệp Phục Thiên chém giết tại chỗ.
Người mấy cung khác nhìn Diệp Phục Thiên, gia hỏa này quá điên cuồng, thiên phú quả thực làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa lần trước hắn theo Tả Tướng ly khai, vậy mà được Tả Tướng ưu ái, thậm chí ban cho tướng lệnh, có thể thấy được Tả Tướng coi trọng hắn như thế nào.
Đông Hải Học Cung, nếu chỉ luận thiên phú, sợ là không có bao nhiêu người đánh đồng được với hắn, Dư Sinh trời sinh dũng mãnh tính toán một cái, Hoa Giải Ngữ tính toán một cái, nhưng hai người kia, một cái là huynh đệ cùng hắn bước vào học cung, hơn nữa tựa hồ rất nghe lời hắn, cái khác là bạn gái của hắn.
Lúc này Hoa Giải Ngữ đi đến bên người Diệp Phục Thiên, nhẹ nhàng nắm tay của hắn, ánh mắt của Diệp Phục Thiên chuyển qua, chỉ thấy Hoa Giải Ngữ nhìn mình, thấp giọng nói:
- Cần gì xúc động như vậy.
Nàng tự nhiên biết Diệp Phục Thiên là vì nàng mới phẫn nộ, chém giết Mục Vân Hiên, tuy nàng cực kỳ chán ghét Mục Vân Hiên, nhưng hiểu làm như vậy sẽ để cho Diệp Phục Thiên đắc tội chết Tử Vi Cung.
- Về sau có người dám nói nàng như vậy, ta vẫn sẽ xúc động như thế.
Diệp Phục Thiên mỉm cười nói, Hoa Giải Ngữ cúi đầu, trong nội tâm ấm áp, nói khẽ:
- Ta đi cáo biệt sư công một tiếng, sẽ không ở Tử Vi Cung tu hành nữa.
- Ân.
Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu:
- Vậy sau này thì sao?
- Không phải còn có chàng sao?
Hoa Giải Ngữ mỉm cười nhìn Diệp Phục Thiên.
- Tốt.
Diệp Phục Thiên cười nói.
- Ta đi trước.
Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng nói, Diệp Phục Thiên gật đầu, sau đó buông tay ra, Hoa Giải Ngữ đi về phía Tử Vi Cung, cáo biệt sư công, người yêu của nàng đã đối lập với Tử Vi Cung, như vậy nàng tự nhiên cũng sẽ không lưu lại.
Diệp Phục Thiên quay người đi đến về phía Võ Khúc Cung, giờ phút này đệ tử Võ Khúc Cung nhìn hắn đều mang theo kính ý, hôm nay Diệp Phục Thiên làm, xem như giúp Võ Khúc Cung lấy lại mặt mũi.
- Cung chủ, rước lấy phiền phức cho ngài rồi.
Diệp Phục Thiên đi đến bên người Y Tướng nói.
- Giết thì giết, không có gì phải suy nghĩ, ngươi không giết hắn, hắn cũng sẽ giết ngươi, chính như ngươi nói, nếu trận chiến này ngươi bại, Hàn Mặc nhất định sẽ giết ngươi, ta cũng không bảo vệ được ngươi.
Y Tướng thản nhiên nói:
- Cho nên không cần phải nhân từ nương tay.
Diệp Phục Thiên có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Y Tướng, lần này cung chủ thật dễ nói chuyện.
- Đi thôi.
Y Tướng ly khai, Diệp Phục Thiên đi theo bên cạnh hắn, đệ tử Võ Khúc Cung cũng lục tục đuổi theo, người vây xem chứng kiến bọn hắn rời đi, cũng nhao nhao tản mát, nhưng trong nội tâm vẫn không thể bình tĩnh.
Bọn hắn ẩn ẩn có loại cảm giác, Đông Hải Học Cung sắp phát sinh đại sự, Tử Vi Cung và Diệp Phục Thiên, tựa hồ không phải vừa bộc phát xung đột, mà trước đó đã có địch ý mãnh liệt.
Chỉ là hôm nay, bọn hắn mới biết thiên phú của thiếu niên kia mạnh bao nhiêu, nếu không chết mà nói, tương lai tất thành châu báu.
Trên đường trở về Võ Khúc Cung, Y Tướng, Diệp Phục Thiên, Dư Sinh và Y Thanh Tuyền đi tuốt ở đàng trước, Y Tướng thản nhiên nói:
- Hôm nay ngươi đến Tử Vi Cung khiêu chiến, mục đích cũng không tinh khiết.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn Y Tướng, sau đó nghe Y Tướng tiếp tục nói:
- Cường thế đánh bại truyền nhân của Họa Thánh Chu Mục, ngăn cửa Tử Vi Cung, hiển lộ thiên phú, lại cho thấy thái độ với Hoa Giải Ngữ, là muốn chứng minh cho Nam Đẩu thế gia xem sao?
Ánh mắt của Diệp Phục Thiên lảng tránh, chỉ nghe Y Tướng tiếp tục nói:
- Dùng thiên phú hôm nay ngươi hiển lộ ra, cùng với tướng lệnh kia, đúng là đủ làm cho Nam Đẩu thế gia phải suy nghĩ lại.
- Cung chủ, ta cũng không muốn.
Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu, Tử Vi Cung cũng hoài nghi quan hệ giữa hắn và Hoa Giải Ngữ, Nam Đẩu thế gia chắc hẳn cũng như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ công bố, vậy dứt khoát quang minh chính đại.
Ánh mắt của Diệp Phục Thiên nhìn phía trước, mở miệng nói:
- Ta không trông cậy vào Nam Đẩu thế gia tiếp nhận, nhưng ta hy vọng có thể giúp mình và yêu tinh tranh thủ một chút thời gian, đợi qua vài năm, vô luận Nam Đẩu thế gia có đồng ý hay không, đều không cần quan tâm.
- Ngươi rất tự tin nha.
Y Tướng thản nhiên nói:
- Còn có mục đích khác không?
- Ách...
Diệp Phục Thiên nhìn Y Tướng, sẽ không khôn khéo như vậy chứ?
Y Tướng cười lạnh nhìn hắn nói: