Mục Vân Hiên bịa đặt làm nhục bạn gái của Diệp Phục Thiên?
Mà trước kia Diệp Phục Thiên cũng nói, bạn gái của hắn ở Tử Vi Cung.
Nhớ tới tin đồn ở Đông Hải Học Cung, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên.
Mấy tháng trước, trong Tử Vi Cung, thân ảnh giống như Tiên Tử kia từ trong Tử Vi Cung đi xuống, tuyên bố cho cả Đông Hải Học Cung, Mục Vân Hiên và nàng không có bất cứ quan hệ nào, Mục Vân Hiên không xứng so sánh với người nàng ưa thích.
Bọn hắn từng nghĩ, Đông Hải Học Cung thật có nhân vật xuất chúng như thế sao?
Mà hôm nay, Diệp Phục Thiên ở trước cửa Tử Vi Cung khiêu chiến, hết sức lông bông, hơn nữa vừa rồi nói với Mục Vân Hiên, rất dễ dàng để người liên tưởng tới hai kiện sự.
Nội tâm mọi người rung động, ánh mắt của bọn hắn chậm rãi chuyển qua, nhìn về phía Tử Vi Cung, chỉ thấy ở sau lưng rất nhiều đệ tử Tử Vi Cung, một thân ảnh tuyệt mỹ yên tĩnh đứng ở đó, di thế mà độc lập, phảng phất như địa phương có nàng, những người khác sẽ mất đi sắc thái.
Chỉ thấy lúc này, thân ảnh tuyệt mỹ kia động, nàng từng bước đi một xuống, đệ tử Tử Vi Cung nhao nhao tránh ra con đường, trong nội tâm ẩn ẩn có chút hy vọng xa vời, nhưng bọn hắn thực sự minh bạch, cái mộng kia vĩnh viễn không cách nào chạm đến.
Theo cầu thang, Hoa Giải Ngữ đi ra, đi tới trong chiến trường.
Nàng đi qua bên người Mục Vân Hiên, Mục Vân Hiên nghiêng mặt nhìn bóng hình xinh đẹp bên cạnh, trong mắt ẩn ẩn có vài phần dục vọng, thiếu nữ tuyệt sắc kia, mỗi một lần nhìn thấy nàng, đều làm cho hắn tim đập thình thịch, nhưng trong mắt nàng, căn bản không có sự hiện hữu của hắn, thậm chí từng ở trước mặt mọi người nhục nhã hắn.
Hoa Giải Ngữ đứng ở đối diện Diệp Phục Thiên, đôi mắt dễ thương không hề chớp nhìn hắn.
- Giải Ngữ, ngươi muốn giao thủ với hắn.
Đằng sau, sắc mặt của Hàn Mặc âm trầm đến mức tận cùng, lạnh như băng mở miệng nói, nhưng Hoa Giải Ngữ căn bản không để ý tới hắn nói, vẫn nhìn thiếu niên ở trước mắt, gia hỏa này thật quá xung động.
- Nàng nhìn ta như vậy làm gì.
Diệp Phục Thiên thấy Hoa Giải Ngữ nhìn mình chằm chằm, không khỏi nhún vai nói.
- Chàng cứ nói đi.
Thanh âm thanh thúy của Hoa Giải Ngữ truyền ra, tuy giọng nói kia như tức giận, nhưng lại cho người cảm giác có vài phần làm nũng, lại nhìn ánh mắt giận dữ của nàng, tuy là trừng Diệp Phục Thiên, nhưng trong mắt tựa hồ ẩn chứa tình cảm phong phú.
Trong nháy mắt, rất nhiều người cảm thấy tan nát cõi lòng.
Tuy trong Đông Hải Học Cung có tin đồn, nhưng này dù sao cũng chỉ là tin đồn.
Nhưng giờ khắc này, bọn hắn tận mắt thấy Tiên Tử của Đông Hải Học Cung nói với Diệp Phục Thiên như vậy, lộ ra ánh mắt như vậy, có thể nghĩ trong lòng cảm thụ như thế nào.
Một câu, một ánh mắt, lại cho người cảm nhận được cảm giác yêu đương, làm cho người tim đập thình thịch, đáng tiếc, thanh âm này, ánh mắt này, không phải giành cho bọn họ, mà là của Diệp Phục Thiên.
- Ta không phải đã nói, ta sẽ tuyên bố cho cả Đông Hải Học Cung sao, nàng lớn lên xinh đẹp như vậy, mỗi ngày bị người nhớ thương, trong nội tâm của ta rất không thoải mái, hôm nay nhân cơ hội này, vừa vặn nói cho bọn hắn biết, nàng là của ta, để bọn hắn hâm mộ đi thôi.
Diệp Phục Thiên vừa cười vừa nói.
Xung quanh vô số gương mặt đều đen lại, nghe Diệp Phục Thiên nói, bọn hắn có xúc động muốn hành hung Diệp Phục Thiên, hỗn đản này rõ ràng là cố ý, nữ thần trong mộng của bọn hắn a.
- Kẻ đần.
Hoa Giải Ngữ trừng hắn, oán trách nói.
Sau đó nàng tiếp tục đi tới, đi đến bên cạnh Diệp Phục Thiên, nhẹ nhàng vươn tay, ở dưới vô số ánh mắt nhìn soi mói, chủ động nắm tay Diệp Phục Thiên, tuyên cáo cho tất cả mọi người tình cảm của bọn hắn.
Chỉ thấy Hoa Giải Ngữ nghiêng mặt nhìn Diệp Phục Thiên, ở trên mặt nàng, nụ cười sáng lạn tách ra, đẹp đến làm lòng người say đắm.
- Như vậy chàng đã hài lòng chưa!
Hoa Giải Ngữ ôn nhu cười cười, Diệp Phục Thiên đã lựa chọn không dấu diếm, như vậy nàng nguyện ý cùng hắn đối mặt, vô luận về sau gặp phải cái gì, cũng giống như giờ phút này, tay nắm tay.
Tả Tướng nói, nàng có mệnh số Đế Hậu, nàng không tin số mệnh, mặc dù thực có mệnh số như vậy, nàng cũng muốn cải mệnh, nàng tin tưởng vững chắc.
Nhìn nụ cười trên mặt thiếu nữ, cùng với lời nói ôn nhu kia, Diệp Phục Thiên cười rất ôn hòa, lời thề đẹp nhất thế gian, cũng không gì hơn cái này, tuy hồng nhan trên thế gian rất đẹp, nhưng làm sao địch nổi nụ cười của yêu tinh.
Dù hắn ở Thiên Yêu Sơn gặp qua một nữ tử khí chất còn xuất chúng hơn yêu tinh, nhưng thì tính sao, nghĩa phụ nói, nữ nhân của hắn sẽ thành mẫu nghi thiên hạ, nếu thật có ngày đó, khí chất của yêu tinh tất tao nhã vô song, có một không hai thiên hạ.
- Ân, rất hài lòng.
Diệp Phục Thiên cười gật đầu, loại cảm giác này rất thoải mái.
- Này, các ngươi đủ chưa.
Rốt cục có người nhịn không được mở miệng hô, quá hành hạ kẻ khác rồi.
- Ta cảm giác mình thất tình rồi, trái tim đau nhức.