- Lần này Thiên Phủ Cung xem như mất hết mặt mũi rồi.
Trong lòng mọi người nghĩ, chỉ thấy Dư Sinh xách thân thể của Lãnh Thu Phong, ném về phía đám người Thiên Phủ Cung, trực tiếp bá đạo, gần như nhục nhã, ngày đó ở trước Thiên Phủ Cung, hắn cũng rất khó chịu, chiến đấu cực kỳ biệt khuất, đối phương có thể ngự không phi hành, hắn rất khó nắm lấy cơ hội chính diện va chạm với đối phương.
Hôm nay xem như xả giận.
- Thiên tài của Thiên Phủ Cung chỉ có chút thực lực này, về sau cũng đừng có ở Đông Hải Học Cung mất mặt xấu hổ.
Diệp Phục Thiên nhàn nhạt nói, sắc mặt của đám đệ tử Thiên Phủ Cung âm trầm muốn chảy ra nước.
Mọi người nghe Diệp Phục Thiên nói cũng im lặng, hôm nay gia hỏa này là muốn vẽ mặt, vô luận là Tử Vi Cung hay Thiên Phủ Cung, đều sẽ không lưu mặt mũi.
Trước cường thế đánh bại Chu Mục, sau đó phụ trợ Dư Sinh đánh Lãnh Thu Phong và Khương Khôn, kế tiếp hắn sẽ làm gì?
Chỉ thấy Diệp Phục Thiên đi tới, ánh mắt lại nhìn về phía Tử Vi Cung, cười nói:
- Hôm qua đến Tử Vi Cung tìm bạn gái của ta, Trác Thanh sư huynh cản đường không đồng ý, nói Tử Vi Cung thiên tài như mây, ngay cả Chu Mục ta cũng không bằng, nên cố ý đến lĩnh giáo, hôm nay Chu Mục đã lĩnh giáo qua, thật có chút thất vọng, không biết thiên tài khác của Tử Vi Cung thực lực như thế nào, ta và Dư Sinh đều là đệ tử của Võ Khúc Cung, tu vi Vinh Diệu cảnh ngũ tinh, không biết Tử Vi Cung tự cho mình là đệ nhất cung của Đông Hải Học Cung, có thiên tài cùng cảnh giới nào dám khiêu chiến chúng ta không.
Sắc mặt đám người Tử Vi Cung cực kỳ khó coi, cùng cảnh giới đánh với hai quái vật này? Có lẽ vị kia có thể thử, nhưng Tử Vi Cung ai không biết, nàng vĩnh viễn sẽ không động thủ với Diệp Phục Thiên.
Người vây quanh bất đắc dĩ, nghĩ thầm gia hỏa này thật vô sỉ, Vinh Diệu cảnh bát tinh cũng bị hai người các ngươi đánh bại, hôm nay bảo Tử Vi Cung phái cùng cảnh giới ra? Đưa lên cho ngươi ngược đãi sao?
Bất quá lời nói của Diệp Phục Thiên lại làm Tử Vi Cung không cách nào phản bác, ngươi tự xưng thiên tài như mây, tự nhận bảy cung thứ nhất, giao thủ cùng cảnh giới, không quá phận nha?
Còn nữa, bạn gái của Diệp Phục Thiên ở Tử Vi Cung? Đây là có chuyện gì?
- Nếu không được, Vinh Diệu cảnh lục tinh ta cũng tiếp nhận.
Diệp Phục Thiên thấy người Tử Vi Cung không trả lời, tiếp tục cười nói.
Khuôn mặt của Hàn Mặc âm trầm, Vinh Diệu cảnh lục tinh? Chu Mục đã thử qua, một côn.
- Vinh Diệu cảnh thất tinh được không?
Diệp Phục Thiên tiếp tục nói:
- Hôm qua không phải Trác Thanh sư huynh tự xưng Tử Vi Cung thiên tài như mây sao, hôm nay sao lại như chó chết thế?
Mọi người nhìn về phía Trác Thanh, chỉ thấy Trác Thanh phong độ phiêu nhiên, giờ phút này mặt cũng đen lên, nhưng cố nặn ra vẻ tươi cười, mở miệng nói:
- Diệp sư đệ đã cuồng ngôn muốn khiêu chiến đệ tử Tử Vi Cung ta, thì cần gì phải chỉ định cảnh giới?
- Trác sư huynh có ý là, ta nên bỏ qua cảnh giới, vượt bốn năm cảnh chiến đấu, thậm chí Pháp Tướng cảnh cũng có thể ứng chiến?
Diệp Phục Thiên cười nói:
- Những ngày này đệ tử Tử Vi Cung khiêu chiến đệ tử Võ Khúc Cung ta cũng như thế sao? Vậy không bằng Trác Thanh sư huynh khiêu chiến Pháp Tướng cảnh của Võ Khúc Cung ta thử xem.
Trác Thanh không lời nào để nói, người Tử Vi Cung đều lạnh lùng nhìn Diệp Phục Thiên.
- Cho cao hơn hai cảnh giới cũng không người dám ứng chiến, về sau đệ tử Tử Vi Cung, cũng đừng có vô liêm sỉ đi chọn lựa đệ tử nhỏ yếu của Võ Khúc Cung ta khiêu chiến.
Diệp Phục Thiên thấy người Tử Vi Cung không nói lời nào, châm chọc mở miệng, mọi người giờ mới hiểu được, Diệp Phục Thiên nói như vậy, đại khái là bức Tử Vi Cung về sau không còn mặt mũi nào đi đối phó đệ tử Võ Khúc Cung.
- Ta biết Diệp sư đệ thiên phú bất phàm, ngày xưa từng nói muốn kiến thức một phen, mặc dù ta đã là Vinh Diệu cảnh bát tinh, nhưng vẫn mặt dày đi ra, đương nhiên, nếu Diệp sư đệ chỉ đến sính miệng lưỡi lợi hại, không dám chiến mà nói, vậy thì mời trở về đi.
Lúc này, chỉ thấy một thân ảnh đi ra, dung nhan anh tuấn, bất ngờ chính là đệ tử thiên tài của Tử Vi Cung, hắn đi đến đối diện của Diệp Phục Thiên, nói:
- Đệ tử Tử Vi Cung Mục Vân Hiên, Vinh Diệu cảnh bát tinh.
Dư Sinh bước ra một bước, trên người ẩn ẩn có xu thế cuồng bạo.
- Dư Sinh.
Diệp Phục Thiên hô một tiếng, Dư Sinh dừng lại.
- Ta đến.
Diệp Phục Thiên nhàn nhạt mở miệng, Dư Sinh gật đầu, lui ra khỏi chiến trường.
Diệp Phục Thiên nhìn Mục Vân Hiên, trên mặt hiện lên nụ cười châm chọc:
- Ngươi đâu chỉ mặt dày, cùng loại người như ngươi ở trong Đông Hải Học Cung tu hành, ta còn cảm thấy hổ thẹn.
- Ngươi...
Mục Vân Hiên lập tức bỏ xuống ngụy trang, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Diệp Phục Thiên yên tĩnh đứng đó, trên người có khí thế tràn ra, áo trắng không gió mà bay.
- Ngươi đã có mặt đứng ra, như vậy sổ sách ngươi bịa đặt làm nhục bạn gái của ta, hôm nay cũng nên thanh toán rồi.
Diệp Phục Thiên nhàn nhạt mở miệng, hắn vừa nói xong, không gian trở nên yên tĩnh.