Thanh âm và tiếng đàn của Diệp Phục Thiên đồng thời rơi xuống, tâm của mọi người cũng tùy theo run rẩy.
Chu Mục đang vẽ tranh ngẩng đầu, sau đó thấy được phong bạo hàng lâm, mệnh hồn của hắn gào thét, ẩn ẩn có lực lượng tinh thần làm cho người sợ hãi tràn ra, nhưng không có tác dụng, phong bạo hàng lâm, hết thảy đều hủy diệt.
Bức tranh của hắn bị cắn nuốt, linh khí trong thiên địa trở nên bạo loạn, sau đó Chu Mục bị tiếng đàn bao phủ, thần sắc thống khổ, như binh sĩ cô độc ở trên chiến trường, mà xung quanh hắn, là thiên quân vạn mã.
- Phốc...
Chu Mục phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị đánh bay, hung hăng té lăn trên đất.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, vội vàng không kịp chuẩn bị, thời điểm Diệp Phục Thiên cuồng vọng nói ra, hắn liền trực tiếp bỏ cầm đứng lên, phảng phất như chiến đấu đã sớm chấm dứt, sao mà tự tin.
Lúc này mọi người mới tỉnh hồn, kinh ngạc nhìn thân ảnh anh tuấn trước mắt, gió phất qua, áo trắng phiêu động, thiếu niên trước kia yên tĩnh đánh đàn, giờ phút này bộc lộ tài năng.
Cuộc chiến giữa đệ tử của Cầm Ma và Họa Thánh, thắng bại đã phân.
Năm đó Họa Thánh phế Cầm Ma, hôm nay đệ tử của hắn bị cường thế nghiền áp, căn bản không phải chiến đấu thế lực ngang nhau như mọi người tưởng tượng.
Hơn nữa cảnh giới của Diệp Phục Thiên thấp hơn Chu Mục, là nghịch cảnh phạt thượng.
Còn nữa, vừa rồi Diệp Phục Thiên có ý gì?
Trước kia ở trong Đông Hải Học Cung truyền lưu rất nhiều tin đồn, nói đệ tử Cầm Ma Diệp Phục Thiên xông Lạc Vương Phủ ngang ngược càn rỡ, bị đệ tử Họa Thánh Chu Mục đánh bại, chật vật rời đi, việc này truyền rất xôn xao, trước kia sợ là Diệp Phục Thiên giải thích cũng sẽ không có người tin, nhưng giờ phút này sự thật bày ở trước mắt, mọi người không thể không hoài nghi tính chân thật của tin đồn, giống như tin đồn về Hoa Giải Ngữ ở mấy tháng trước.
Sắc mặt của Chu Mục tái nhợt, hòa hoãn một lát, lúc này mới đứng dậy, tròng mắt lạnh như băng nhìn Diệp Phục Thiên nói:
- Một trận thua mà thôi, cũng không thể quyết định cái gì, bởi vậy đã phủ nhận chiến đấu trước kia, có ý nghĩa gì?
Ánh mắt mọi người lóe lên, Chu Mục không chịu nhận thua.
- Buồn cười.
Diệp Phục Thiên lộ ra vẻ châm chọc:
- Ngươi vẫn thực cho rằng ở Lạc Vương Phủ thắng ta? Ngươi có biết, lần trước ở Lạc Vương Phủ, thời điểm ta chuẩn bị kết liễu ngươi, có nhân vật am hiểu công kích tinh thần hệ âm thầm đánh lén ta, ngươi mới không có mất mặt hay không.
Diệp Phục Thiên nói xong, toàn trường xôn xao, trong Lạc Vương Phủ, Diệp Phục Thiên và Chu Mục đại chiến, lại có trưởng bối đánh lén? Cái này không khỏi quá hèn hạ rồi.
Nghe nói lúc ấy người ở chỗ này có Họa Thánh, Lạc vương gia, còn có phó cung chủ Tử Vi Cung, nếu thật có chuyện như vậy phát sinh, chẳng phải là ba người này hiềm nghi lớn nhất?
Nói như vậy, lúc ấy Diệp Phục Thiên không đi cũng phải đi.
- Ngươi ngậm máu phun người.
Chu Mục nghe Diệp Phục Thiên nói, sắc mặt càng khó coi, hắn không tin sự thật là như thế.
- Ngươi làm càn.
Lúc này một thanh âm quát lạnh truyền ra, chỉ thấy trên Tử Vi Cung, một lão giả đi xuống, đúng là phó cung chủ Hàn Mặc.
- Diệp Phục Thiên, hôm nay ngươi thắng thì thắng, lại khẩu xuất cuồng ngôn vu oan tiền bối, quả thực là mục không tôn trưởng.
Hàn Mặc quát lạnh.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn Hàn Mặc, lão gia hỏa này, rốt cục thu hồi bộ mặt dối trá rồi sao.
- Ta tự nhiên biết ngày đó ra tay không phải tiền bối, nhưng tiền bối không ra tay, không có nghĩa là những người khác sẽ không, làm sao có thể nói vãn bối vu oan?
Diệp Phục Thiên cười nói, sắc mặt người ở xung quanh đều biến đổi, Diệp Phục Thiên nói quá ám chỉ rồi.
Hàn Mặc nghe hắn nói, ánh mắt giống như lợi kiếm nhìn thẳng, lại thấy Diệp Phục Thiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn mình, hôm nay hắn cũng rất khó chịu với Tử Vi Cung, Tử Vi Cung cho hắn cảm giác, dối trá, bá đạo, lạnh lùng.
Từ việc ngầm đồng ý Mục Vân Hiên dùng lời đồn đãi tổn thương yêu tinh, đến không cho phép hắn bước vào Tử Vi Cung; từ năm đó đứng ở bên Họa Thánh, muốn thúc đẩy thông gia lợi ích, làm cho lão sư gặp bi kịch, cho tới bây giờ dã tâm bành trướng muốn khống chế Đông Hải Học Cung, Dư Sinh bởi vậy mà bị thương…
Tuy hắn không nói gì, nhưng kì thực trong nội tâm sớm đã tích súc lửa giận, hiện tại cuối cùng bộc phát, bởi vậy mới có một màn bây giờ, hắn đứng ở trước Tử Vi Cung, khiêu chiến Chu Mục, một khúc Tướng Quân Lệnh như phát tiết lửa giận.
- Lạc vương gia và Họa Thánh đều là tiền bối đức cao vọng trọng, lúc ấy mọi người ở đó đều là người có thân phận, sẽ đánh lén tiểu bối cuồng vọng như ngươi?
Hàn Mặc lạnh như băng nói.
- Lúc ấy người ở chỗ đó không ít, cụ thể ta không biết là ai nha.
Diệp Phục Thiên nhàn nhạt mở miệng nói:
- Nhưng Thiên Phủ Cung là một trong Đông Hải Thất Cung, hai vị Vinh Diệu cảnh bát tinh liên thủ đối phó đệ tử Vinh Diệu cảnh ngũ tinh của Võ Khúc Cung ta còn phát sinh, đánh lén lại có gì kỳ quái chứ?
- Gia hỏa này...
Mọi người ngưng mắt nhìn Diệp Phục Thiên, đây là thêu dệt chuyện, Thiên Phủ Cung cũng bị cuốn vào.
- Đệ tử Võ Khúc Cung ngươi cuồng vọng đến ngăn cửa khiêu khích, đệ tử Thiên Phủ Cung tự nhiên phải ra tay giáo huấn, có gì kỳ quái.
Hàn Mặc lạnh nhạt nói:
- Ngược lại là ngươi, hôm nay vu oan tiền bối, nếu không có thuyết pháp, sợ là rất khó rời đi.
- Đệ tử Võ Khúc Cung ta, khi nào cần phải cho ngươi thuyết pháp.
Lúc này một thanh âm lãnh đạm truyền đến, trong đám người, chỉ thấy Y Tướng chẳng biết xuất hiện lúc nào, hắn lạnh lùng nhìn Hàn Mặc, nhàn nhạt nói:
- Hàn Mặc, ngươi là phó cung chủ của Tử Vi Cung, lại khi dễ đệ tử của Võ Khúc Cung ta? Uy phong thật to nha.
Chứng kiến Hàn Mặc và Y Tướng lần lượt xuất hiện, hơn nữa đối chọi gay gắt, trong lòng mọi người không khỏi run rẩy, tựa hồ sự tình làm lớn rồi.