Chỉ là không giống năm đó, Họa Thánh từng chiến thắng ở trên chiến trường, đệ tử của hắn vẫn ở Tử Vi Cung, hơn nữa hôm nay còn theo cung chủ Tử Vi Cung tu hành.
Nhưng đệ tử Cầm Ma lại ở Võ Khúc Cung, đi theo Cung chủ Võ Khúc Cung tu hành.
Như trận chiến trong số mệnh, hôm nay đệ tử Cầm Ma khiêu chiến đệ tử Họa Thánh, hơn nữa mang theo danh dự của sư tôn, tựa hồ muốn tẩy sạch hổ thẹn.
Nhưng nghe nói mấy tháng trước ở Lạc Vương Phủ, đệ tử Cầm Ma Diệp Phục Thiên đã bại một lần, hôm nay mặc dù cảnh giới tiến bộ, nhưng Chu Mục cũng tiến bộ, Diệp Phục Thiên hắn đến cùng lấy đâu ra tin tưởng?
Trong Võ Khúc Cung, rốt cục có một đoàn người đi xuống, hạo hạo đãng đãng.
Mấy ngày gần đây, đệ tử Võ Khúc Cung bị Tử Vi Cung và Thiên Phủ Cung nhằm vào, một mực rất biệt khuất, hôm nay Diệp Phục Thiên trở lại, cường thế khiêu chiến đệ tử Tử Vi Cung Chu Mục, đệ tử Võ Khúc Cung tự nhiên sẽ đến trợ trận, sáng sớm đã đến chờ, nhìn thấy Diệp Phục Thiên xuống liền hoan hô.
Diệp Phục Thiên đi ở trước nhất, hắn mặc áo trắng, sau lưng cõng một thanh cổ cầm, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Đường Uyển một mực chú ý trận chiến này, chứng kiến Diệp Phục Thiên xuất hiện, không khỏi bất đắc dĩ, gia hỏa này...
Sự tình khiêu chiến ở Đông Hải Học Cung phát sinh nhiều lắm, nhưng hai đệ tử Vinh Diệu cảnh chiến đấu lại gây ra chú ý như vậy, thì trừ Diệp Phục Thiên là chưa từng có ai, Đường Uyển không bội phục cũng không được, bất quá nếu Cầm Ma tiền bối và lão sư biết rõ, nhất định cũng sẽ đến xem.
Người vây xem nhao nhao đuổi theo đội ngũ, người qua đường cũng gia nhập, vì vậy người càng ngày càng nhiều, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, người không biết còn tưởng sắp phát sinh bảy cung đại chiến.
Đội ngũ hạo hạo đãng đãng đến dưới Tử Vi Cung, bên này cũng có rất nhiều người đang đợi, trong Tử Vi Cung, rất nhiều đệ tử nhìn về phía Diệp Phục Thiên, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, có người mở miệng nói:
- Mấy tháng trước Chu Mục có thể đánh bại hắn một lần, hôm nay tự nhiên cũng sẽ đánh bại hắn lần thứ hai, làm ra trận thế như vậy, xem hắn làm sao kết thúc.
Các đệ tử Đông Hải Học Cung đều nghị luận, trận chiến này, đến tột cùng là Chu Mục phần thắng lớn, hay Diệp Phục Thiên càng có nắm chắc?
Diệp Phục Thiên ngồi ở trước Tử Vi Cung, cổ cầm để trước người, rất nhanh, tiếng đàn du dương truyền ra, Diệp Phục Thiên thản nhiên khảy đàn.
Trên Tử Vi Cung, rất nhiều đại nhân vật nhìn xuống dưới, nhìn thấy đám người mênh mông, thần sắc cực kỳ lạnh lùng, Diệp Phục Thiên này, là tới thêu dệt chuyện.
Lúc này có một đám người từ trong Tử Vi Cung đi xuống, Chu Mục bất ngờ cũng ở trong đó.
Lúc này ánh mắt của hắn cực lạnh, từng bước một đi về phía Diệp Phục Thiên.
Tiếng đàn im bặt, Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn Chu Mục, trong mắt lộ ra nụ cười sáng lạn, nói:
- Đệ tử Cầm Ma Diệp Phục Thiên, Vinh Diệu cảnh ngũ tinh.
Diệp Phục Thiên dùng danh nghĩa đệ tử Cầm Ma tới khiêu chiến, hơn nữa giờ phút này trước người hắn có cổ cầm, địa điểm vẫn là ở Tử Vi Cung, nơi Cầm Ma học trước đó, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Trận chiến này, hắn vì lão sư Cầm Ma mà chiến.
- Đệ tử Họa Thánh Chu Mục, Vinh Diệu cảnh lục tinh.
Chu Mục lạnh lùng đáp lại.
- Mời.
Diệp Phục Thiên nhàn nhạt mở miệng, sau đó cúi đầu, mười ngón kích thích dây đàn, một âm phù truyền ra, chỉ chớp mắt, đã làm cho lòng người run lên.
Nếu vì sư tôn mà chiến, vậy trận chiến này dùng Cầm thuật đánh bại đối thủ.
- Khúc này tên Tướng Quân Lệnh.
Diệp Phục Thiên nói, sau đó âm phù không ngừng từ trong cổ cầm bay ra, chỉ nháy mắt, trong đầu mọi người như hiện ra một bức tranh tráng lệ, phảng phất như đưa thân vào một chiến trường, trống trận rung trời, tướng sĩ xuất chinh.
Linh khí quanh người Chu Mục hội tụ, trực tiếp dùng chỉ làm bút, vẽ tranh ở trong không gian.
Nhưng lúc này, một sóng âm vô hình trực tiếp hàng lâm, kích ở trước người Chu Mục, đánh gãy động tác của hắn.
Đồng thời sóng âm trực tiếp đâm vào trong óc Chu Mục, khiến cho đầu óc của hắn chấn động, Cầm thuật của Diệp Phục Thiên đã có thể ảnh hưởng hắn, so với trước đó, tạo nghệ Cầm thuật lại cường đại hơn rất nhiều.
Sắc mặt của Chu Mục ngưng trọng, chỉ thấy linh khí quanh người hắn càng thêm đáng sợ, hai tay cùng lúc duỗi ra, nhất tâm nhị dụng.
Lợi kiếm sinh, một bút thành họa, phá không bay về phía Diệp Phục Thiên.
Nhưng chỉ thấy xung quanh thân thể của Diệp Phục Thiên như có một cỗ khí thế vô hình hội tụ, tiếng đàn hóa thành trống trận, chất chứa đại thế bàng bạc, lợi kiếm đánh tới, trực tiếp chấn vỡ.
Lợi kiếm không ngừng sinh ra, điên cuồng bay về phía Tần Vấn Thiên, nhưng khi lợi kiếm tới gần, sẽ bị đại thế đánh tan thành mây khói.
Mảnh không gian này như hóa thành chiến trường, Diệp Phục Thiên giống như tướng quân trên chiến trường, chỉ huy thiên quân vạn mã.
Theo tiếng đàn dần dần cao vút, xung quanh thân thể của Diệp Phục Thiên lại hội tụ phong bạo kinh người, tụ mà không tan, xu thế làm cho người ta sợ hãi.
Kiếm boong boong minh tranh, vô số lợi kiếm gào thét bay tới, nhưng mọi người lại như nghe được trống trận nổ vang, thiên địa rúng động, đại thế bàng bạc nghiền nát lợi kiếm.
- Cầm thuật thật đáng sợ, lại cho Diệp Phục Thiên đàn tiếp mà nói, Chu Mục vẽ ra Yêu thú không biết có thể ngăn cản không.
Mọi người ẩn ẩn cảm giác được tiếng đàn của Diệp Phục Thiên đang tụ thế, càng tụ càng mạnh, như triệu tập thiên quân vạn mã, tướng quân ra lệnh một tiếng, có thể phá tan hết thảy.
Rốt cục, Chu Mục vẽ thành, hắn vẽ một con Bạo Viên, toàn thân do hoàng kim đúc thành, bay thẳng về phía Diệp Phục Thiên, thời điểm đạp bộ, đại địa rung rung.
- Thật mạnh, Diệp Phục Thiên cũng cho Chu Mục thời gian, để hắn điên cuồng dùng linh khí khắc.
Mọi người run sợ.
Hoàng Kim Bạo Viên lao tới trước người Diệp Phục Thiên, tiếng thùng thùng kịch liệt truyền ra, trong tích tắc, tiếng đàn biến thành chiến trường, trống trận chấn vỡ hết thảy, vạn mã bôn đằng, những nơi phong bạo đi qua, hết thảy tan thành mây khói, thân thể của Hoàng Kim Bạo Viên không ngừng nổ nát, nhưng giống như lần trước, vẫn không muốn sống lao về phía Diệp Phục Thiên.
Nhưng kết quả lại có chút bất đồng.
Diệp Phục Thiên tiếp tục khảy dây đàn, đại thế nghiền ép qua, chỉ nghe ầm vang nổ mạnh, thân thể cao lớn của Hoàng Kim Bạo Viên nát bấy, hóa thành linh khí vô tận.
Chu Mục biến sắc, Mệnh Hồn xuất hiện, tiếp tục vẽ tranh.
- Ngươi thực cho rằng lần trước ngươi thắng?
Diệp Phục Thiên nhàn nhạt mở miệng, đầu ngón tay huy sái, sau đó đứng dậy, trong nháy mắt đầu ngón tay kích thích dây đàn, giống như Tướng Quân hạ lệnh, phong bạo chôn vùi hết thảy, hàng lâm đến trước người Chu Mục, làm sao có thể cho hắn cơ hội vẽ tranh.