Phục Thiên Thị

Chương 14: Mọi người chú ý (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Thiếu nữ trước mắt chính là thiếu nữ truyền kỳ của Thanh Châu Học Cung... Hoa Giải Ngữ.

Sở dĩ gọi là truyền kỳ, ngoại trừ dung mạo vô song còn bởi vì thi Hội thi Hương hàng năm nàng đều là thủ khoa, từ năm thứ nhất vào học cung đến bây giờ đều như thế.

- Yêu tinh?

Vị trung niên bên cạnh nghi hoặc nhìn Diệp Phục Thiên, đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ trừng Diệp Phục Thiên.

- Lão sư, là đẹp như yêu tinh.

Diệp Phục Thiên cười giải thích, quan hệ của vị trung niên và Hoa Giải Ngữ hiển nhiên không bình thường, đương nhiên phải nói lời dễ nghe.

- Khéo ăn khéo nói thật.

Vị trung niên mỉm cười thưởng thức trà nhìn Diệp Phục Thiên nói:

- Truyền thụ đạo pháp nên xưng sư, về sau ngươi muốn học gì có thể tới tìm ta, gọi ta một tiếng lão sư cũng không quá đáng.

Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ ngóng nhìn cha của mình, phụ thân nhiều năm chưa từng thu nhận một đệ tử nào, hôm nay lại vì Diệp Phục Thiên mà phá lệ, lẽ nào phụ thân coi trọng thiên phú của hắn?

- Đệ tử Diệp Phục Thiên bái kiến lão sư.

Diệp Phục Thiên hành lễ lần nữa.

Vị trung niên gật đầu nói:

- Từ trước đến nay ta không phải là người chú trọng những thứ lễ nghi phiền phức, thi Hương sắp bắt đầu rồi, ngươi trở về chuẩn bị đi.

- Hôm nay chính là thi Hương?

Diệp Phục Thiên sửng sốt, hắn đã ngủ lâu như vậy ư?

- Đing… đong… đong.

Tiếng chuông ở Thanh Châu Học Cung vang lên quanh quẩn trong trời đất như đáp lại lời hắn.

Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?

- Giải Ngữ, con đưa Phục Thiên đi đi.

Vị trung niên mở miệng nói, Hoa Giải Ngữ liếc mắt nhìn Diệp Phục Thiên thấy gương mặt hắn có vài phần đắc ý.

- Đi thôi.

Hoa Giải Ngữ xoay người ra ngoài.

- Ta chưa thay y phục.

Diệp Phục Thiên nói, trường y trên người chắc là của lão sư.

- Ngươi tự về thay đi.

Hoa Giải Ngữ lạnh lùng nói, Diệp Phục Thiên liền đuổi theo:

- Ta nên gọi ngươi là sư tỷ hay sư muội?

- Cả hai đều không được gọi.

- Vậy ta tiếp tục gọi ngươi là yêu tinh nhé.

Diệp Phục Thiên không thèm để ý nhún vai:

- Yêu tinh, bây giờ ngươi thuộc cảnh giới nào.

Hoa Giải Ngữ không hề để ý đến hắn.

- Nghe nói ngươi là Thiên Mệnh Pháp Sư, là thật chứ?

Diệp Phục Thiên lại hỏi, vẫn không có đáp lại.

- Ngươi đã từng yêu chưa?

Diệp Phục Thiên lại nói:

- Ngươi không trả lời thì ta tự mặc định là có nhé.

- Chưa.

Hoa Giải Ngữ khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên.

- Ta cũng chưa từng, đúng là duyên phận.

Diệp Phục Thiên thấy dáng vẻ tức giận của Hoa Giải Ngữ lại cười xán lạn.

Hoa Giải Ngữ dừng bước lại, Diệp Phục Thiên quay đầu nhìn nàng, ánh nắng sớm rọi lên dung nhan hoa mỹ của thiếu và nụ cười nhàn nhạt ấy thật đúng là một khoảnh khắc say đắm lòng người.

- Ngươi thực sự rất vô sỉ.

Hoa Giải Ngữ nói xong liền xoay người đi.

Diệp Phục Thiên nhìn theo bóng lưng Hoa Giải Ngữ, nhếch miệng cong lên một nụ cười.

......

Hôm nay Thanh Châu Học Cung náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, bên ngoài cửa chính học cung có rất nhiều người tụ tập.

Trong kỳ thi Hương của Thanh Châu Học Cung hàng năm sẽ có rất nhiều nhân vật lớn của Thanh Châu Thành đến đây, còn có trưởng bối gia tộc của học sinh, bọn họ đều có tư cách vào học cung quan sát kỳ thi.

Những người không thể vào cũng có thể chờ ở bên ngoài xem xem có nhân vật xuất chúng nào xuất hiện ở kỳ thi Hương.

Kỳ thi Hương tuy chỉ là kỳ thi của các thiếu niên độ tuổi không quá mười tám nhưng những thiếu niên biểu hiện xuất chúng ở kỳ thi Hương, trong tương lai có thể sẽ trở thành nhân vật lớn của Thanh Châu Thành, điều này là không thể nghi ngờ, những nhân vật nổi danh Thanh Châu Thành năm đó đều đã từng là học viên tham dự kỳ thi Hương ở Thanh Châu Học Cung.

Thế nên, nói cả thành chăm chú cũng không ngoa chút nào.

- Thiếu nữ truyền kỳ của Thanh Châu Học Cung... Hoa Giải Ngữ ba năm nay đều là thủ khoa, thiên phú tu hành tuyệt hảo, không biết lần này có thế duy trì biểu hiện xuất sắc như vậy không.

- Dương Tu ba năm nay đều xếp thứ hai, lần này không biết có thể làm lung lay vị trí của Hoa Giải Ngữ hay không nhỉ?

- Công tử Mộ Dung thương hội... Mộ Dung Thu đã đột phá tầng chín Quy Nhất cảnh, sớm có thể trở thành đệ tử chính thức, nghe đồn hắn nấn ná không vào là bởi vì muốn đoạt được vị trí thủ khoa kỳ thi Hương nhưng lần này, chắc là lần thử sức cuối cùng của hắn.

- Chớ quên Dư Sinh, con của quản sự Diệp phủ tuyệt đối không thể coi thường, nếu không phải bởi vì tên công tử bột của Diệp gia kia, e là thi Hội năm nay đã trở thành đệ tử chính thức của học cung rồi, hắn chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi.

Người bên ngoài bàn tán xôn xao, họ biết rõ đệ tử ngoại môn của học cung như lòng bàn tay, có thể thấy sức ảnh hưởng của Thanh Châu Học Cung lớn thế nào ở Thanh Châu Thành.

Diệp Phục Thiên trở lại biệt viện, Dư Sinh thấy hắn bình yên trở về mới yên lòng, quan tâm hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Mình không những không sao, mà còn...

Diệp Phục Thiên cười, quanh thân lôi quang óng ánh, vang lên âm thanh đùng đùng, từng lôi quang di chuyển quanh cơ thể tùy ý muốn.

- Tầng sáu Vô Song cảnh.

Dư Sinh nhìn Diệp Phục Thiên, không những y có được sức mạnh sấm sét mà còn đột phá được cảnh giới?

Chẳng lẽ, Long Vận vào cơ thể đã giúp sức cho Diệp Phục Thiên?

- Bây giờ ngươi có thể tu hành pháp thuật đơn giản.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️