Thanh Châu Học Cung, hai thân ảnh ở trên đường bước chậm, giống như một đôi tình lữ.
Nữ tử mười tám như ngọc, đúng là thời điểm đẹp nhất, thanh thuần mà lại gợi cảm, thiếu niên tuổi hơi nhỏ hơn, nhưng đã có khí chất phi phàm, anh tuấn tiêu sái.
- Hôm nay phải đi sao?
Tần Y cúi đầu, thanh âm hơi có vẻ sa sút.
- Ân.
Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu.
- Tiểu tử ngươi, mới gặp sư tỷ đã muốn ly khai, sư tỷ không được chào đón như vậy sao?
Đôi mắt dễ thương của Tần Y chuyển qua, trừng Diệp Phục Thiên nói.
- Sư tỷ ngươi cũng biết, người ưu tú giống như ta, ở Đông Hải Thành còn có rất nhiều đại sự chờ ta đi làm.
Diệp Phục Thiên mỉm cười nhìn Tần Y, vui đùa nói.
- Ta tin ngươi.
Tần Y hờn dỗi trừng hắn, sau đó tự nhiên cười nói:
- Năm đó ở trong lớp ngươi nói ngươi là Thiên Mệnh Pháp Sư, ta không tin ngươi, hiện tại, ngươi nói cái gì ta đều tin.
- Mị lực càng lúc càng lớn rồi.
Diệp Phục Thiên đắc ý cười nói:
- Sư tỷ sẽ không vừa ý ta đó chứ?
Tần Y sững sờ, cười nhìn về phía trước, tiếp tục cất bước đi tới, trong miệng truyền ra thanh âm:
- Đúng vậy, sư tỷ vừa ý ngươi rồi.
- Vừa ý ta cũng không có tác dụng, người truy cầu ta quá nhiều, sư tỷ ngươi ra tay quá chậm.
Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng cười cười.
- Ngươi đi chết đi.
Tần Y nâng chân ngọc nhẹ nhàng đá về phía Diệp Phục Thiên, đôi mắt dễ thương trắng không còn chút máu, giờ khắc này Tần Y lộ ra cực kỳ quyến rũ động lòng người.
Xung quanh có đệ tử học cung đi ngang qua, chứng kiến hai người liếc mắt đưa tình, cả đám lộ ra thần sắc hâm mộ, trong nội tâm nghĩ, Diệp Phục Thiên đúng là Diệp Phục Thiên, vẫn lợi hại như vậy, hâm mộ không đến.
Chẳng qua hiện nay bọn hắn nhìn Diệp Phục Thiên sớm đã không phải ghen ghét cừu thị như năm đó, mà là hơi kính sợ, bọn hắn đã biết sự tình phát sinh ở Thanh Châu Thành, hôm nay Diệp Phục Thiên đã là tồn tại bọn hắn cần nhìn lên, tương lai, thậm chí có thể sẽ trở thành truyền kỳ của Thanh Châu Học Cung.
Cách đó không xa, một nữ tử xinh đẹp yên tĩnh đứng ở đó, duyên dáng yêu kiều, dáng người cao gầy, hơn nửa năm không thấy, lại càng thêm xinh đẹp rồi.
- Sư tỷ ngươi xem, ta không có lừa ngươi nha.
Diệp Phục Thiên thấy thiếu nữ không khỏi cười nói với Tần Y.
- Cho ngươi đắc ý.
Trong nội tâm Tần Y thở dài, hai người cùng một chỗ đi tới.
- Huynh trở lại sao không đến thăm ta.
Phong Tình Tuyết cố gắng làm cho mình mỉm cười, nói với Diệp Phục Thiên.
- Đây không phải tới thăm muội sao.
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu nữ trước mắt cười nói:
- Tiểu nha đầu lúc trước lại càng thêm hấp dẫn, có phải rất nhớ tới ta hay không?
- Gia hỏa này.
Tần Y im lặng nhìn hắn, thật tự kỷ.
- Đúng vậy.
Phong Tình Tuyết mỉm cười gật đầu, Tần Y sững sờ, không phản bác được.
- Vậy muội thảm rồi, về sau còn phải tiếp tục nhớ.
Diệp Phục Thiên nhún vai nói.
Phong Tình Tuyết nhìn hắn nói:
- Ta cũng muốn đi ra bên ngoài nhìn xem.
- Bên ngoài nguy hiểm như vậy, muội lại xinh đẹp như vậy, chạy ra rất nguy hiểm.
Diệp Phục Thiên nói.
- Không phải có huynh sao?
Phong Tình Tuyết như cố lấy dũng khí nhìn hắn nói.
- Đừng, Phong bá phụ sẽ nói ta dụ muội chạy.
Diệp Phục Thiên vươn tay, sau đó vuốt vuốt đầu Phong Tình Tuyết, Phong Tình Tuyết sửng sốt, tùy ý Diệp Phục Thiên vuốt tóc, cảm giác như vậy, quen thuộc cỡ nào chứ.
Đáng tiếc, người và vật đã không còn, rốt cuộc không trở về được.
- Dư Sinh ca thế nào?
Phong Tình Tuyết hỏi.
- Dư Sinh.
Diệp Phục Thiên nghĩ đến tên kia liền tức giận, phiền muộn nói:
- Biết yêu rồi, không cần huynh đệ nữa.
Phong Tình Tuyết sững sờ, Dư Sinh cũng biết yêu sao?
Nghĩ vậy, nàng cảm giác trong lòng có chút chua xót, nguyên lai lúc trước mang đến biến hóa, lại lớn như vậy.
- Vậy huynh và Hoa Giải Ngữ sao rồi, có ở cùng một chỗ không?
Phong Tình Tuyết nhìn hắn.
- Nàng làm sao có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta, khi ta tới còn lưu luyến đấy.
Diệp Phục Thiên nghĩ đến yêu tinh, trong mắt lộ ra nụ cười sáng lạn, tuy vẫn vui đùa bất cần đời, nhưng chứng kiến nụ cười kia, Phong Tình Tuyết có chút ghen ghét.
Bọn hắn mới là trời sinh một đôi.
- Vậy chúc các ngươi hạnh phúc.
Phong Tình Tuyết ôn nhu cười cười.
- Nhất định sẽ.
Diệp Phục Thiên cười nói:
- Ta sắp đi, sợ các ngươi quá nhớ ta, tặng cho các ngươi một cái ôm.
- Ân.
Phong Tình Tuyết gật đầu đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Phục Thiên, đầu tựa ở trong lồng ngực của hắn, như muốn cảm thụ loại cảm giác thân quen kia, chỉ trong tích tắc, trái tim của nàng như tao ngộ trọng kích, nước mắt lập tức chảy xuống, nàng giãy giụa khỏi vòng tay của Diệp Phục Thiên, quay người chạy chậm ly khai, mặt mũi tràn đầy nước mắt.
Nguyên lai, cảm giác ôm hắn vẫn như vậy.
Diệp Phục Thiên nhìn bóng lưng rời đi của Phong Tình Tuyết, trong nội tâm thở dài, Tần Y mắt trắng không còn chút máu, sau đó đi đến nhẹ nhàng ôm hắn.
- Sư tỷ, ta đi đây.
Diệp Phục Thiên nhìn Tần Y cười cười, tiêu sái quay người.
Xa xa, đám người Tả Tướng ở đằng kia nhìn xem, thấy Diệp Phục Thiên đi tới, thiếu nữ bên cạnh Tả Tướng khó chịu nói:
- Cái này là người có bạn gái, hạ lưu.
Tả Tướng ở bên cạnh mặt đầy hắc tuyến, oán niệm của nha đầu kia thật lớn.
- Tả thúc, chúng ta lên đường thôi.