Phục Thiên Thị

Chương 138: Chém (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Diệp Phục Thiên nhìn Tả Tướng, đơn giản kể sự tình của Tần soái và Hạ Phàm một lần, sau khi nghe xong, thần sắc của Tả Tướng trở nên rét lạnh, nói:

- Một đám hỗn trướng, Mộ Dung Vân Sơn làm cho Thanh Châu Thành sinh linh đồ thán, hôm nay còn giữ chức thành chủ?

- Tả thúc, ta muốn hắn chết.

Trong mắt Diệp Phục Thiên lộ ra sát ý.

- Dẫn người đến.

Tả Tướng hạ lệnh.

- Vâng.

Có người lĩnh mệnh rời đi, thân thể phá không, thấy một màn như vậy, trong lòng đám cường giả của Thanh Châu Học Cung run lên, Mộ Dung gia sắp xong đời?

Quốc tướng của Nam Đẩu Quốc, một câu của hắn đủ để một gia tộc ở Thanh Châu Thành tan thành mây khói, cho dù là thành chủ cũng vậy.

- Phục Thiên.

Tần Y nhìn thiếu niên trước người, lúc này mới một năm không gặp, hắn đã trải qua cái gì? Vì nàng, vậy mà dám một quyền đánh bay công chúa.

- Sư tỷ, không có việc gì rồi.

Diệp Phục Thiên nhìn Tần Y cười nói.

- Ân.

Tần Y gật đầu, con mắt đỏ hồng, trong khoảng thời gian này, nàng cảm nhận được rất nhiều nhân tình ấm lạnh, không ít người châm chọc khiêu khích nàng, người trước kia truy cầu nàng, hôm nay thái độ đều trở nên kiêu căng.

Hạ Phàm và Mộ Dung Vân Sơn làm hại phụ thân bị phế còn chưa đủ, còn mượn cơ hội công chúa tới, Mộ Dung Vân Sơn phái nàng làm tỳ nữ chiếu cố công chúa, cố ý chèn ép ngăn cản nàng phát triển.

- Có phải ngươi nợ ta một lời xin lỗi không.

Trong mắt thiếu nữ chất chứa ủy khuất vô tận, lạnh như băng nhìn Diệp Phục Thiên nói.

- Sư tỷ, nàng có làm khó tỷ không.

Diệp Phục Thiên nhìn Tần Y hỏi.

- Không có.

Tần Y lắc đầu.

- Đã như vầy, ta tha thứ ngươi.

Diệp Phục Thiên nhìn thiếu nữ nói.

- Ngươi...

Thiếu nữ chỉ Diệp Phục Thiên, lại điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Tả Tướng.

- Được rồi, nói như thế nào cũng là ngươi không đúng trước, đi ra ngoài rèn luyện còn đòi tỳ nữ, coi như là thêm giáo huấn.

Thanh âm của Tả Tướng hòa hoãn hơn không ít, sau đó nói với Diệp Phục Thiên:

- Phục Thiên, nha đầu kia ta nhìn nàng lớn lên, ngoại trừ tùy hứng thì không phải xấu xa gì, ngươi không cần để ở trong lòng, về sau có cơ hội chiếu cố nàng một chút.

- Ta cần hắn chiếu cố?

Thiếu nữ cảm giác sau khi lão sư từ trong Thiên Yêu Sơn trở về, cả người có chút không bình thường, cuối cùng phát sinh cái gì?

- Tả thúc nói quá lời, trước kia ta cũng là nhất thời xúc động, việc này không quan hệ gì tới công chúa, ta cũng có chỗ sai.

Tả Tướng cho mình mặt mũi như thế, tuy Diệp Phục Thiên ở Thiên Yêu Sơn cứu Tả Tướng một lần, nhưng phải có chừng có mực, dù sao thiếu nữ kia là công chúa, Tả Tướng là thầy của nàng.

- Đây là thái độ nhận sai?

Thiếu nữ nhẹ cắn môi nói.

- Cùng lắm thì lần sau ngươi muốn chiến đấu, ta sẽ đánh với ngươi.

Diệp Phục Thiên nhìn nàng nói.

- Ai muốn đánh với ngươi.

Thiếu nữ quay đầu đi, vừa rồi một quyền kia làm cho nàng triệt để minh bạch, căn bản đánh không lại.

Tả Tướng thấy bộ dáng của thiếu nữ thì cười cười, xem ra nha đầu này đã hết giận.

Qua nừa giờ, Mộ Dung Vân Sơn bị mang đến, hắn còn không biết xảy ra chuyện gì, chứng kiến Diệp Phục Thiên, ánh mắt hiện đầy sát ý, con của hắn Mộ Dung Thu, chính là chết ở trong tay Diệp Phục Thiên.

- Thành chủ Thanh Châu Thành Mộ Dung Vân Sơn, bái kiến Tả Tướng, bái kiến công chúa điện hạ.

Mộ Dung Vân Sơn khom người hạ bái.

- Phục Thiên, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào?

Tả Tướng lạnh lùng liếc nhìn đối phương, sau đó hỏi Diệp Phục Thiên.

- Chém.

Diệp Phục Thiên gọn gàng dứt khoát nói.

Mộ Dung Vân Sơn sững sờ, hắn ngẩng đầu nhìn Tả Tướng và Diệp Phục Thiên, đây là có chuyện gì?

- Chém.

Tả Tướng lạnh như băng nói, người bên cạnh Mộ Dung Vân Sơn trực tiếp bắt hắn, giờ khắc này Mộ Dung Vân Sơn mới hiểu hắn đến tột đối mặt cái gì.

- Tả Tướng tha mạng, thuộc hạ làm sai chỗ nào.

Mộ Dung Vân Sơn biến sắc, nhưng Tả Tướng căn bản không có để ý tới, hắn lại nhìn về phía Diệp Phục Thiên, nhìn thấy sát ý trong mắt thiếu niên, toàn thân hắn không khỏi lạnh buốt.

Giờ khắc này hắn hiểu được, người muốn giết hắn không phải Tả Tướng, mà là thiếu niên trước mắt, người từng đã là đệ tử ngoại môn của Thanh Châu Học Cung.

Mộ Dung Vân Sơn nhớ tới thi Hương năm trước, thiếu niên lần thứ nhất đứng ở trên sân khấu, quật cường, bất khuất, mà hôm nay, mạng của hai phụ tử hắn, lại đều chôn vùi ở trong tay đối phương.

- Ta không cam lòng.

Mộ Dung Vân Sơn giận dữ hét, sau đó một tiếng phốc vang lên, thành chủ Thanh Châu Thành Mộ Dung Vân Sơn, bị chém đầu ở Thanh Châu Học Cung.

- Xét nhà Mộ Dung gia.

Tả Tướng lạnh lùng hạ lệnh, lập tức có người đi xử lý.

- Để Tần tướng quân làm thành chủ Thanh Châu Thành được không?

Tả Tướng nói với Diệp Phục Thiên.

- Đa tạ Tả thúc.

Diệp Phục Thiên tự nhiên cũng có suy nghĩ này, nhưng không tiện yêu cầu Tả Tướng, hắn có chút ngoài ý muốn, Tả Tướng đối xử với hắn, tựa hồ cực kỳ tốt, tốt đến làm cho hắn cảm giác không bình thường.

Trong sân, đoàn người tùy ý nói chuyện, lại làm cho cả Thanh Châu Thành biến thiên, cũng không lâu lắm, Mộ Dung thương hội hùng cứ Thanh Châu Thành nhiều năm gặp phải tai hoạ ngập đầu, Thanh Châu Vệ vốn định phản kháng, nhưng khi bọn hắn biết là ý tứ của quốc tướng, liền triệt để buông tha phản kháng, thậm chí không ít Thanh Châu Vệ còn chủ động thu thập Mộ Dung thế gia, để tránh mình bị thanh toán.

Sau đó Tần soái được mời hạ sơn, chấp chưởng vị trí thành chủ của Thanh Châu Thành.

Hết thảy đều ở trong thời gian ngắn phát sinh, rất nhanh, Thanh Châu Thành sôi trào.

Thanh Châu Học Cung nhận được tin tức trước nhất, trong lúc nhất thời tất cả đệ tử đều khiếp sợ.

Nghe nói người chủ đạo hết thảy là Diệp Phục Thiên!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️