...
Sau khi Diệp Phục Thiên tỉnh lại, thì chứng kiến Tả Tướng ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn hắn cười nói:
- Tỉnh rồi.
- Tiền bối.
Diệp Phục Thiên nói, cố gắng ngồi dậy.
- Ngươi đã cứu ta một mạng, không cần gọi tiền bối, không ngại mà nói, gọi một tiếng Tả thúc là được.
Tả Tướng vừa cười vừa nói, trong lòng có chút hổ thẹn, mình thân là quốc tướng, lại đi chiếm tiện nghi của thiếu niên này, sợ là thiếu niên kia cũng không ý thức được nha.
- Tả thúc.
Diệp Phục Thiên cũng không sĩ diện cãi láo, quan hệ thân cận với Tả Tướng của Nam Đẩu Quốc, sẽ có chỗ tốt rất lớn.
- Ân.
Tả Tướng gật đầu nói:
- Thương thế như thế nào?
- Không có gì trở ngại.
Ánh mắt của Diệp Phục Thiên chuyển qua, nhìn về phía thân hình giống như pho tượng cực lớn kia, trong nội tâm bi thương.
- Tả thúc, ta muốn ở chỗ này một đoạn thời gian, ngài đi về trước đi.
Diệp Phục Thiên mở miệng nói, nhưng Tả Tướng lắc đầu:
- Tuy Yêu thú bên này đều bị khu trục, nhưng nói không chừng sẽ trở lại, ngươi lưu lại quá nguy hiểm, ta ở cùng ngươi.
- Thế nhưng...
Diệp Phục Thiên còn muốn nói điều gì, nhưng Tả Tướng nhìn hắn nói:
- Đã gọi Tả thúc, sao còn khách sáo như vậy, ngươi muốn làm cái gì thì làm đi, coi như ta ở chỗ này tu hành một đoạn thời gian.
- Vâng.
Diệp Phục Thiên nhẹ gật đầu, cũng không nói gì nữa, hắn đứng dậy, đi về phía Tuyết Viên, đi tới trước mặt Tuyết Viên, hắn vẫn bảo trì tư thế đứng thẳng, đôi mắt khinh thường nhìn bầu trời.
- Tiền bối, hiện tại ta không có năng lực báo thù cho ngài, chỉ có thể ở chỗ này bầu bạn ngài một thời gian ngắn.
Trong thanh âm của Diệp Phục Thiên lộ ra bi thương, sau đó ngồi ở dưới thân thể của Tuyết Viên, Cầm Hồn xuất hiện, hàng lâm trước người, Diệp Phục Thiên khảy đàn, nhạc khúc ưu thương truyền ra, giống như tống biệt.
Một khúc trôi qua, Diệp Phục Thiên lại bắt đầu tu hành, trước khi Tuyết Viên tiền bối lâm chung truyền thụ hắn Thiên Hành Cửu Kích, hắn ở trước người Tuyết Viên tu hành, xem như an ủi anh linh của Tuyết Viên tiền bối.
Thời gian ngày từng ngày trôi qua, bất tri bất giác, lại qua mấy tháng.
Tu luyện Thiên Hành Cửu Kích độ khó rất lớn, Diệp Phục Thiên đã luyện thành kích thứ ba, tu vi võ đạo và pháp sư đều bước vào Vinh Diệu cảnh ngũ tinh.
Ngày hôm nay, Diệp Phục Thiên quỳ trước thân thể cao lớn của Tuyết Viên, dập đầu ba lượt, sau đó đứng dậy quay người ly khai, không có quay đầu nhìn lại.
- Tả thúc, chúng ta trở về thôi.
Diệp Phục Thiên nhìn Tả Tướng đang nhắm mắt tu hành nói.
Tả Tướng mở mắt, gật đầu nói:
- Được.
Dứt lời, hắn dẫn Diệp Phục Thiên ngự không phi hành, bay ra ngoài Thiên Yêu Sơn, những ngày này cử chỉ của Diệp Phục Thiên có chút khác thường, nhưng hắn không hỏi.
Ra Thiên Yêu Sơn, là biên giới của Thanh Châu Học Cung, người Tả Tướng mang đến đều ở đây chờ, nhìn thấy Tả Tướng trở lại, bọn hắn đều nhẹ nhàng thở ra, tiến lên bái kiến.
- Công chúa đâu?
Tả Tướng hỏi.
- Tả Tướng không có đi ra, đám người công chúa đều tới Thanh Châu Học Cung ở tạm.
Có người nói.
- Sợ lại nha đầu kia đã quấy tung cả Thanh Châu Học Cung rồi.
Tả Tướng nhàn nhạt mở miệng, sau đó đoàn người bay tới Thanh Châu Học Cung.
Hồng y thiếu nữ chính là công chúa của Nam Đẩu Quốc, lúc này đang ở trong Võ Đạo Cung.
Chỗ nàng cư ngụ có không ít người, thời điểm Diệp Phục Thiên vào, vậy mà thấy được Tần Y, không khỏi sửng sốt nói:
- Sư tỷ.
- Phục Thiên.
Tần Y chứng kiến Diệp Phục Thiên, không khỏi mừng rỡ nói.
- Ta đang muốn đi tìm tỷ, tại sao sư tỷ lại ở chỗ này?
Diệp Phục Thiên hỏi, Tần Y nghe hắn nói có chút cúi đầu.
- Lão sư, ngài trở lại rồi, tỳ nữ ở đây một chút cũng không biết chiếu cố người, rốt cục có thể trở về.
Lúc này thiếu nữ váy đỏ đi tới, bên cạnh nàng có không ít đại nhân vật của Võ Đạo Cung.
Thời điểm bọn hắn chứng kiến Diệp Phục Thiên đều sửng sốt, mà ánh mắt của Diệp Phục Thiên lại lạnh xuống.
Tỳ nữ?