Diệp Phục Thiên nhìn nữ tử trên bầu trời, đối phương cũng nhìn hắn.
Ta họ Đông Hoàng.
Thậm chí Diệp Phục Thiên cảm giác, những lời này, không phải nói với Tả Tướng, mà giống như đang nói với hắn.
Lúc này phong bạo vô tận càn quét tới, trong thiên địa nổi lên bông tuyết, từ trên bầu trời rơi xuống, một cỗ hàn ý không gì sánh kịp hàng lâm thế gian.
Ánh mắt mọi người chuyển qua, nhìn về phía thân hình khổng lồ đứng sừng sững như núi, chỉ thấy Tuyết Viên dừng ở trên bầu trời, bầu trời lập tức đóng băng, dùng hắn làm trung tâm, toàn bộ thế giới đóng băng bất động.
- Hài tử, nhìn rõ ràng.
Một giọng nói trực tiếp bay vào trong tai Diệp Phục Thiên, sau đó Diệp Phục Thiên chỉ thấy trong thân hình của Tuyết Viên xuất hiện một hư ảnh, lại trực tiếp ly khai thân thể, băng tuyết trong thiên địa hội tụ thành tuyết côn to lớn, bị Tuyết Viên nắm ở trong bàn tay.
- Thiên Hành Cửu Kích.
Thân hình Tuyết Viên ngạo nghễ ở trên bầu trời, phảng phất như cùng thiên địa hóa thành nhất thể, trong tích tắc, một cỗ khí thế không gì sánh kịp hội tụ.
Rốt cục, hư ảnh khổng lồ của Tuyết Viên động, kích thứ nhất, tụ thiên địa đại thế đập tới bầu trời, hư không như bị chém ra, thế giới đóng băng bị chém thành hai đoạn.
Phong bạo mạnh mẽ che chặn tầm mắt mọi người, nhưng ngoại trừ Diệp Phục Thiên, Tuyết Viên không có công kích địch nhân, mà là chỉ đạo hắn.
Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp vận hành, tuy Diệp Phục Thiên bi thương, nhưng hắn biết Tuyết Viên đang dùng tánh mạng dạy hắn, côn pháp này tựa hồ là từ trong công pháp Diệp Thanh Đế sáng tạo diễn biến ra, hơn nữa Tuyết Viên tự mình biểu thị cho hắn.
Một kích qua đi, nhưng khí thế không suy giảm, trái lại trở nên càng mạnh hơn nữa, thời điểm tuyết côn múa tiếp, phảng phất như kích thứ nhất chất chứa xu thế thiên địa cũng dung nhập vào, hóa thành kích thứ hai, càn quét hết thảy.
Sau đó thứ ba kích, thứ tư kích... mỗi một lần công kích, uy lực như tăng gấp mấy lần, đến kích thứ tám, thiên địa rúng động, sơn mạch run rẩy, đại địa lan tràn khe hở, địa phương Tuyết Viên đứng hóa thành phong bạo đáng sợ nhất thế gian.
- Kích thứ chín.
Lại có một giọng nói truyền vào trong tai Diệp Phục Thiên, sau đó hắn chứng kiến thân hình Tuyết Viên bay lên bầu trời, tuyết côn càn quét ra, trong nháy mắt đó, bầu trời xuất hiện vô số côn ảnh, dẹp yên chư thiên.
Lại sau đó, Diệp Phục Thiên cái gì cũng thấy không rõ, trên bầu trời bộc phát ra ánh sáng chói lọi, che chắn hết thảy, cả Thiên Yêu Sơn run rẩy, Yêu thú phủ phục ở trên mặt đất.
Một cổ lực lượng vô hình kích lên người Tả Tướng và Diệp Phục Thiên, đánh bay thân thể hai người ra xa, nhưng giống như có một cỗ lực lượng che chở Diệp Phục Thiên, khiến cho hắn không có bị tổn thương trí mạng, chỉ là toàn thân thống khổ khó chịu.
Phong bạo giằng co rất lâu, sau đó dần dần bình thường lại, trong Thiên Yêu Sơn nổi lên tuyết, tuyết trắng mịt mùng không ngừng rớt xuống, Diệp Phục Thiên đứng ở đó ngẩn người, nhìn về phía trước, hư ảnh Tuyết Viên đã biến mất, chỉ còn lại thân thể khổng lồ của Tuyết Viên đứng đó, lại không có sinh cơ, nhưng hắn vẫn đứng thẳng, đỉnh thiên lập địa, khinh thường hoàn vũ.
Chết, cũng phải chết đứng.
Hạp cốc phía sau hắn, pho tượng của Diệp Thanh Đế hoàn hảo không tổn hao gì, giống như chết cũng phải thủ hộ pho tượng cuối cùng của Diệp Thanh Đế.
Diệp Phục Thiên vươn tay, có một bông tuyết bay xuống lòng bàn tay.
- Hài tử, không nên bi thương, hết thảy sớm đã chú định, ta sớm nên đi theo chủ nhân, chỉ bởi vì phải đợi một người, may mắn ta đợi được ngươi, chỉ là có chút tiếc nuối, không thể tận mắt thấy ngươi quân lâm thiên hạ.
Trong thiên địa giống như lưu lại một tia ý chí cuối cùng, hóa thành thanh âm bay vào tai Diệp Phục Thiên, khóe mắt của hắn có nước mắt chảy ra.
Hết thảy là số mệnh an bài sao? Tuyết Viên tiền bối đã sớm biết kết cục, nhưng hắn vẫn thủ hộ nơi này.
Thần Tướng đi về phía pho tượng của Diệp Thanh Đế, muốn sưu tầm cái gì đó, nhưng bọn hắn không có tìm được gì.
Thiếu nữ ở trong hư không mở miệng nói:
- Lưu lại pho tượng cuối cùng của hắn.
Trên người Thần Tướng có ánh sáng chói lọi, hóa thành lực lượng đáng sợ hàng lâm lên pho tượng của Diệp Thanh Đế, trong khoảnh khắc tất cả san thành bình địa, Tuyết Viên liều chết thủ hộ pho tượng, cuối cùng vẫn ngã xuống.
- Công chúa điện hạ, ngài không nên sinh ra tâm đồng tình.
Thần Tướng thu hồi ánh sáng trên người, nhìn thiếu nữ mở miệng nói.
Thiếu nữ lạnh lùng liếc nhìn đối phương, sau đó xoay người cất bước, đoàn người đạp không đi theo, thời điểm thiếu nữ ly khai, ánh mắt nhìn xuống dưới, rơi vào trên người Diệp Phục Thiên, sau đó thân ảnh dần dần biến mất ở chân trời.
Sau khi bọn hắn rời khỏi, thân thể Diệp Phục Thiên cũng té xuống, trước đó mặc dù có lực lượng bảo vệ hắn, nhưng chấn động cường đại kia, mặc dù là Tả Tướng cũng bị thương, lại càng không cần phải nói hắn, trước đó hắn một mực cường chống, tận mắt thấy hết thảy phát sinh.
Tả Tướng ho ra hai ngụm máu tươi, nội tâm thật lâu không cách nào bình tĩnh, hôm nay kinh nghiệm hết thảy, không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Thậm chí hắn không thấy rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, Tuyết Viên là chết như thế nào?
Đi đến bên cạnh Diệp Phục Thiên, nhìn thiếu niên khuôn mặt bình tĩnh kia, trong mắt hắn có chút cảm kích, nếu không phải đối phương ngăn ở trước mặt mình, sợ rằng Tuyết Viên thật sẽ giết hắn, bởi vì hắn cảm nhận được sát ý.
Chỉ là một thiếu niên, vì sao đối mặt hết thảy lại bình tĩnh như vậy? Hơn nữa vừa rồi, hắn lại không quỳ.
Nữ tử trên bầu trời họ Đông Hoàng, cho dù là quân vương của Nam Đẩu Quốc chứng kiến cũng phải lạy, thân phận cách biệt quá xa, nhưng thân ảnh của thiếu niên lại thẳng tắp như tùng, cái kia không phải bị dọa ngốc, mà giống như kiêu ngạo ở trong xương.
Một khắc đó hắn lại sinh ra ảo giác, phảng phất như thiếu niên trước mặt cũng giống thiếu nữ trên bầu trời, cao cao tại thượng.
Ánh mắt Tả Tướng lập loè, chỉ thấy hắn ngồi ở bên cạnh Diệp Phục Thiên, sau lưng, Mệnh Hồn xuất hiện, lại là một cái Mệnh Bàn.
Tả Tướng của Nam Đẩu Quốc, chính là một Tinh Thuật Sư cực kỳ hiếm thấy, đây là bí mật rất ít người biết, bởi vì Tinh Thuật Sư giỏi đoản mệnh, bọn hắn biết quá nhiều.
Ánh sáng của Mệnh Bàn bao phủ lên người Diệp Phục Thiên, sau đó bánh răng trên Mệnh Bàn đang không ngừng di động, càng lúc càng nhanh.
- Xảy ra chuyện gì?
Tả Tướng biến sắc, khiếp sợ nhìn Mệnh Bàn không bị khống chế, Mệnh Bàn điên cuồng xoay tròn, không ngừng phát ra tiếng vang, hồi lâu sau, rốt cục chậm lại.
Đôi mắt của Tả Tướng gắt gao nhìn Mệnh Bàn, kim đồng hồ xoay tròn, cuối cùng trực chỉ bầu trời.
- Phốc.
Tả Tướng trực tiếp ngã ngồi ở trên đất, nhìn về phía Mệnh Bàn, trái tim của hắn run rẩy.
Điều đó không có khả năng, điều này sao có thể?
Không phải là nữ tử trên bầu trời kia sao? Nàng họ Đông Hoàng.
Vì sao Diệp Phục Thiên có thể có được mệnh số như thế?
Như vậy quẻ tượng biểu hiện người hắn gặp được, đến tột cùng là ai?
Tả Tướng có chút không tin, tiếp tục phóng thích Mệnh Bàn suy diễn, sau nhiều lần nếm thử, trên mặt hắn có mồ hôi thẩm thấu ra, ngồi ở bên cạnh Diệp Phục Thiên, nhìn thiếu niên trước mắt ngẩn người.