Phục Thiên Thị

Chương 134: Ta họ đông hoàng (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Giờ phút này, xung quanh không ngừng chấn động kịch liệt, có kiến trúc sụp xuống, lão sư và đệ tử của Thanh Châu Học Cung nhao nhao nhìn về phía Thiên Yêu Sơn, nội tâm cực kỳ rung động.

Trong Thiên Yêu Sơn, bạo phát ra đại chiến khó có thể tưởng tượng.

- Là Thiên Yêu Sơn, Tuyết Viên tiền bối.

Sắc mặt của Diệp Phục Thiên thay đổi, ngọn nguồn chấn động là ở Thiên Yêu Sơn, có thể gây ra chấn động mạnh mẽ như thế, chỉ có một khả năng, là Tuyết Viên tiền bối đang cùng người đại chiến.

Cảnh giới của Tuyết Viên tiền bối thâm bất khả trắc, rất có thể là tồn tại đi theo Diệp Thanh Đế, đến tột cùng mạnh bao nhiêu hắn không biết, nhưng người có thể giao thủ với hắn, tất nhiên là đối thủ cực kỳ đáng sợ, làm hắn lo lắng bất an.

- Có người tới trước chúng ta.

Tựa hồ Tả Tướng cũng ý thức được, đoàn người đứng ở địa phương giáp giới giữa Thanh Châu Học Cung và Thiên Yêu Sơn, rất nhiều thám tử chạy tới khom người nói:

- Tả Tướng, đã xảy ra chuyện.

- Biết là người nào không?

Tả Tướng hỏi.

- Nam Đẩu Quốc không có khả năng tồn tại người mạnh như vậy.

Đối phương lắc đầu nói, Tả Tướng trầm ngâm một lát, nói:

- Các ngươi ở lại chỗ này, ta vào xem.

Hiển nhiên, tất cả chuẩn bị trước đó đều vô dụng, kế hoạch bị đánh vỡ, có đại nhân vật nhận được tin tức, hàng lâm Thanh Châu Thành.

- Tiền bối, có thể dẫn ta đi cùng không?

Diệp Phục Thiên mở miệng nói.

- Thực lực của ngươi quá yếu, sẽ rất nguy hiểm.

Tả Tướng nói.

- Không sao, ta chỉ muốn nhìn một chút.

Diệp Phục Thiên kiên trì nói.

- Ta không thể cam đoan an toàn của ngươi.

Tả Tướng lại nói, Diệp Phục Thiên gật đầu, sau đó hai người bay vào trong Thiên Yêu Sơn.

Theo bọn hắn tiến vào Thiên Yêu Sơn, chấn động càng mãnh liệt, Yêu thú chạy như điên, giống như đang nổi giận.

Thực lực của Tả Tướng rất mạnh, những nơi đi qua, Yêu thú căn bản không cách nào ngăn cản.

Rốt cục, bọn hắn đi tới khu vực trung tâm chấn động, khi thấy một màn trước mắt, mặc dù cường đại như Tả Tướng, nội tâm cũng run rẩy kịch liệt, không cách nào bình tĩnh.

- Tiền bối.

Diệp Phục Thiên nắm chặt hai đấm, thân thể của hắn run rẩy, trong ánh mắt lộ ra hỏa diễm cuồng bạo, trên cánh tay nổi gân xanh.

Phía trước, một con Tuyết Viên to lớn, còn lớn hơn nhiều lúc trước Diệp Phục Thiên nhìn thấy, đỉnh thiên lập địa.

Thân thể cao lớn đứng ở trong gió lốc, thân thể sừng sững như núi bị xiềng xích màu vàng quấn quanh, trên xiềng xích hiện ra hào quang, còn chói mắt hơn cả mặt trời.

Tuyết Viên vươn hai tay, tràn đầy cảm giác lực lượng, nhưng cả người là máu, da thịt tuyết trắng, khắp nơi thẩm thấu ra chất lỏng đỏ thẫm, hắn ngửa đầu nhìn thân ảnh trên bầu trời, như có ý bất khuất vô tận.

Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn lên không, trong ánh mắt ẩn ẩn có tơ máu.

Trên bầu trời đứng một nhóm người, những thân ảnh này phân biệt đứng ở phương vị bất đồng, trên người ánh sáng chói lọi, hào quang giống như thần giáp, không ai bì nổi.

Vị trí cao hơn còn có hai thân ảnh yên tĩnh đứng đó.

Một người cung trang lộng lậy, chói mắt, cao quý, thánh khiết giống như Cửu Thiên Thần Nữ.

Tuổi của nàng không lớn, Diệp Phục Thiên ẩn ẩn cảm giác khả năng giống như mình, chỉ là một thiếu nữ, nhưng khí chất quá xuất chúng, phảng phất như từ nhỏ đã cao cao tại thượng.

Sắc mặt của nàng rất bình tĩnh, bên cạnh nàng đứng một nhân vật giống như Thần Tướng, ánh sáng chói lọi bao phủ, giống như là người bảo vệ của nàng.

Tả Tướng mang nữ tử kia so sánh với nữ tử này, vô luận là khí chất, dung nhan, đều kém quá xa.

Thậm chí, cho dù là Hoa Giải Ngữ xuất hiện ở chỗ này, sợ là cũng không thể áp đảo hào quang của nàng, chỉ luận dung mạo, có lẽ không kém nhiều, nhưng khí chất cao quý kia, Hoa Giải Ngữ không thể so sánh.

Nếu so sánh Hoa Giải Ngữ như Tiên Tử hàng lâm trần thế, như vậy nữ tử trước mắt chính là Thần Nữ trên chín tầng trời.

Tuyết Viên như cảm nhận được Diệp Phục Thiên đến, ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua bên này, giống như hiểu lầm cái gì, ánh mắt nhìn Tả Tướng lộ ra sát niệm mãnh liệt.

- Rống!

Tuyết Viên gào thét, thiên địa như muốn đóng băng, toàn bộ thế giới hóa thành tuyết trắng, nương theo tiếng vang của xiềng xích, thân thể Tuyết Viên lao về phía Tả Tướng, giơ tay đập xuống.

Sắc mặt của Tả Tướng tái nhợt, hắn chỉ cảm thấy thân thể đang bị đóng băng.

- Tiền bối.

Thân hình của Diệp Phục Thiên lóe lên, chắn ở trước mặt Tả Tướng, hắn ý thức được Tuyết Viên đã hiểu lầm Tả Tướng cưỡng ép hắn.

Tuyết Viên chứng kiến hành động này, bàn tay mãnh liệt lướt qua, ầm… thân thể hai người bị đánh bay ra xa.

Tiếng xiềng xích va chạm truyền ra lần nữa, thân hình tràn ngập lực lượng của Tuyết Viên bị kéo trở về.

Tả Tướng và Diệp Phục Thiên đứng dậy, chỉ thấy lúc này, thân ảnh trên bầu trời nhìn bọn hắn, chỉ nghe một nhân vật giống như Thần Tướng lạnh như băng mở miệng:

- Quỳ xuống.

Thanh âm này tràn đầy uy nghiêm vô tận, cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

- Quốc tướng của Nam Đẩu Quốc, bái kiến chư vị tiền bối, xin hỏi tiền bối là?

Tả Tướng chắp tay hỏi.

Thân ảnh giống như Thần Nữ ở trên bầu trời nhìn xuống dưới, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra:

- Ta họ Đông Hoàng.

Bạch.

Hai đầu gối của Tả Tướng quỳ xuống đất, thân hình có chút rung động.

Không chỉ vì đối phương cường đại, mà còn có thân phận.

Nàng họ Đông Hoàng.

- Quẻ tượng ứng nghiệm rồi.

Nội tâm của Tả Tướng rung động, sở dĩ hắn dám đến, là vì tự mình bói một quẻ, việc này không có nguy hiểm, trái lại còn gặp được người có mệnh số đế vương.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mệnh số đế vương này, không phải mệnh số đế vương của Nam Đẩu Quốc.

Mà là Thần Châu.

Diệp Phục Thiên không quỳ, trong gió lốc, thiếu niên ngửa đầu nhìn bầu trời, thân hình thẳng tắp, giờ khắc này hắn cực kỳ bình tĩnh.

Ánh mắt của hắn và thiếu nữ cách không tương vọng, cái nhìn này, giống như số mệnh đối mặt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️