Phục Thiên Thị

Chương 132: Sát niệm (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn nói xong, chỉ thấy vài thân ảnh đi tới, người cầm đầu chính là lão giả Tử Vi Cung mà Diệp Phục Thiên bái kiến hai lần.

- Sư huynh vẫn khỏe chứ.

Hàn Mặc cười nhìn Cầm lão nói.

- Hàn sư đệ có chuyện gì không?

Cầm lão hỏi.

- Cũng không có đại sự gì, nghe nói Diệp Phục Thiên ở chỗ này theo sư huynh học đàn nên đến xem.

Hàn Mặc vừa cười vừa nói, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Diệp Phục Thiên:

- Lần trước gặp Y cung chủ đã nói với ngươi, có thể đến Tử Vi Cung chơi, sao tới cũng không nói cho ta một tiếng.

- Vãn bối theo Y cung chủ đến, nên không có thông báo tiền bối, mong tiền bối chớ trách.

Diệp Phục Thiên khách khí nói.

- Không sao, hôm nay ngươi đã theo sư huynh học đàn, không bằng gia nhập Tử Vi Cung của ta.

Nụ cười của Hàn Mặc vẫn rất vui vẻ.

Diệp Phục Thiên cười khổ lắc đầu:

- Tiền bối lại nói đùa rồi, nếu như đã vào Võ Khúc Cung, tái nhập Tử Vi Cung, chẳng phải gì phản bội Võ Khúc Cung, đệ tử như vậy, tiền bối dám thu sao?

- Cũng đúng.

Lão nhân gật đầu, lại nói:

- Nhưng không vào Tử Vi Cung, dựa theo quy củ, là không thể ở trong Tử Vi Cung quá lâu.

Nghe được hắn nói, ánh mắt của Diệp Phục Thiên lóe lên, nhìn chằm chằm lão nhân này, lại chứng kiến Mục Vân Hiên đứng ở phía sau hắn, Diệp Phục Thiên làm sao không rõ Hàn Mặc này tiếu lý tàng đao, ngày đó ở Lạc Vương Phủ, người nhắc nhở hắn chắc chắn không phải đối phương.

- Như thế nào, ta giữ hắn ở lại đây học đàn, ngươi có ý kiến?

Lúc này, ánh mắt đục ngầu của Cầm lão giống như trở nên sắc bén, khí chất cả người phảng phất như thay đổi, trường bào phiêu động, tóc trắng tung bay.

Hàn Mặc cúi đầu chắp tay nói:

- Sư huynh bớt giận, sư đệ chỉ tùy ý nói mà thôi, chúng ta cáo từ.

Dứt lời, hắn lại thực xoay người ly khai, đồng thời nói:

- Vân Hiên, còn không xin lỗi Giải Ngữ.

- Vâng.

Mục Vân Hiên đi lên trước, nhìn Hoa Giải Ngữ nói:

- Những ngày qua có một ít tin đồn tạo thành ảnh hưởng không tốt với sư muội, mong sư muội chớ trách.

- Cút.

Hoa Giải Ngữ lạnh lùng nhìn Mục Vân Hiên, nói ra một chữ.

Sắc mặt của Mục Vân Hiên cứng đờ, khuôn mặt anh tuấn hơi có vẻ khó coi, hôm qua ở Đông Hải Học Cung, Hoa Giải Ngữ tuyên bố đồn đãi không thực, nếu chỉ như thế, đối với hắn ảnh hưởng cũng không lớn, nhưng Hoa Giải Ngữ một chút mặt mũi cũng không cho, nói hắn căn bản không xứng với người nàng yêu, hôm nay, bốn phía Đông Hải Học Cung đều đang bàn luận hắn giống như tên hề.

Giờ phút này, Hoa Giải Ngữ lại không chút lưu tình bảo hắn cút.

Nhìn thoáng qua Diệp Phục Thiên ở bên cạnh Hoa Giải Ngữ, hắn tự nhiên minh bạch, người Hoa Giải Ngữ chỉ, là thiếu niên ở trước mắt rồi.

- Hôm qua Giải Ngữ sư muội ở trước mặt mọi người nói ta không xứng so sánh với ngươi, hôm nay có sư bá ở đây ta không dám quấy rầy, có cơ hội nhất định phải thỉnh giáo Diệp sư đệ.

Mục Vân Hiên vẫn bảo trì lễ nghĩa, nhìn Diệp Phục Thiên mở miệng nói.

Diệp Phục Thiên không biết sự tình phát sinh ở Đông Hải Học Cung hôm qua, nhưng nghe Mục Vân Hiên nói, hắn ẩn ẩn có thể đoán được một ít, chắc là thời điểm hắn quyết định ở lại Tử Vi Cung, Hoa Giải Ngữ cũng không trốn tránh, tự mình phá vỡ lời đồn.

Nghĩ vậy, Diệp Phục Thiên nhìn Hoa Giải Ngữ ôn nhu cười cười, chỉ thấy hắn nắm tay Hoa Giải Ngữ, nhìn về phía Mục Vân Hiên, tựa hồ đang cường thế đáp lại lời nói của Mục Vân Hiên ngày ấy.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt của Mục Vân Hiên càng khó coi.

- Cút.

Giống như Hoa Giải Ngữ, Diệp Phục Thiên chỉ nói một chữ, Mục Vân Hiên lại dám công nhiên tuyên bố Hoa Giải Ngữ và hắn yêu nhau, cho dù là có Tử Vi Cung thụ ý, cũng không thể nhẫn nhịn.

Cảm nhận được Hoa Giải Ngữ ỷ lại vào mình, Diệp Phục Thiên minh bạch, chuyện này hiển nhiên đã tạo thành tổn thương cho nàng, làm cho nàng trở nên mẫn cảm, khoản sổ sách này, còn chưa có tìm đối phương tính toán đâu.

- Đã quấy rầy sư bá rồi.

Mục Vân Hiên nhìn Cầm lão khom người, hai đấm nắm chặt, lạnh như băng liếc nhìn Diệp Phục Thiên.

Sau đó hắn quay người ly khai, đuổi theo Hàn Mặc.

Lúc này Hàn Mặc cũng trầm mặt, lạnh như băng nói:

- Nam Đẩu gia đưa nàng tới Tử Vi Cung tu hành, hôm nay xem ra, sợ là đã nuôi ong tay áo, đã như vậy, dù thiên phú lại tốt, cũng đâu có tác dụng gì.

- Lão sư, còn có Diệp Phục Thiên kia, về sau chỉ sợ cũng là tai họa.

Mục Vân Hiên nói.

- Hắn?

Hàn Mặc cười lạnh:

- Thiếu niên không biết thu liễm, dễ dàng chết non, Võ Khúc Cung không che chở được hắn bao lâu.

Mục Vân Hiên nghe lão sư nói, trong mắt hiện lên sát ý lạnh lùng!

...

Mấy ngày sau, Y Tướng tới Tử Vi Cung tiếp người, Tả Tướng đã phái người đến, chuẩn bị lên đường tiến về Thanh Châu Thành.

Trong đình viện, Y Tướng đi ở phía trước, thân thể trôi nổi ở trên không, đứng chắp tay, phía sau hắn, Diệp Phục Thiên nhìn Hoa Giải Ngữ nói:

- Thanh Châu Thành cách Đông Hải Thành không xa, có Yêu thú của Tả Tướng thay đi bộ, một ngày có thể tới lui, ta rất mau sẽ trở về, không cần lo lắng.

- Ân, ta chờ chàng.

Hoa Giải Ngữ ôn nhu nói, vô luận bao lâu.

- Yêu tinh, ta đi đây.

Ánh mắt của Diệp Phục Thiên ẩn ẩn có chút không bỏ, sau đó đi theo Y Tướng ly khai, Hoa Giải Ngữ ngóng nhìn bóng lưng của hắn rời đi, thẳng đến Diệp Phục Thiên triệt để biến mất, nàng mới quay người trở về tu hành!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️