Hoa Giải Ngữ xuất hiện lập tức nhấc lên sóng to gió lớn ở trong Đông Hải Học Cung, trong khoảng thời gian này, tin tức nàng và Mục Vân Hiên yêu đương truyền rất xôn xao, thậm chí nghe nói là chính miệng Mục Vân Hiên truyền ra, trong Tử Vi Cung không người phủ nhận, nên mọi người đều cho rằng kia là sự thật.
Nhưng hôm nay, thiếu nữ tuyệt đại tao nhã kia tự mình đi xuống Tử Vi Cung, tuyên bố cho toàn bộ Đông Hải Học Cung, đây không phải sự thật.
Nàng có người yêu, nhưng không phải Mục Vân Hiên, người nàng thích, Mục Vân Hiên không xứng so sánh.
Đệ nhất mỹ nữ của Đông Hải Học Cung Hoa Giải Ngữ tự mình nói như vậy, có thể nghĩ sẽ nhấc lên gợn sóng như thế nào, chuyện này cũng như một cái tát vang dội, quất vào mặt thiên tài Mục Vân Hiên của Tử Vi Cung.
Cái này thật là một chút mặt mũi cũng không cho Mục Vân Hiên, có lẽ nàng thật giận, vì lời đồn kia mà tức giận, lời đồn này, có thể sẽ làm người nàng yêu không vui.
Người Đông Hải Học Cung có thể tưởng tượng, giờ phút này tâm tình của Mục Vân Hiên sẽ như thế nào, nhưng so với điểm ấy, bọn hắn càng muốn biết, “hắn trong miệng Hoa Giải Ngữ là ai?
Có thể làm cho Hoa Giải Ngữ ở thời điểm nói tới hắn cười ngọt ngào như vậy, hơn nữa Mục Vân Hiên ngay cả tư cách so sánh không có?
Đông Hải Học Cung thật có người như vậy sao? Dù sao Mục Vân Hiên cũng là thiên tài yêu nghiệt của Tử Vi Cung.
Mà lúc này, “hắn trong miệng Hoa Giải Ngữ đang ở trong Tử Vi Cung luyện đàn, đắm chìm đến quên hết thế gian.
Sư công đích thật là Cầm Đạo tông sư, tạo nghệ ở trên Cầm thuật đăng phong tạo cực, mặc dù là Hoa Phong Lưu cũng xa xa không bằng, thậm chí hắn đã đến cảnh giới mượn tiếng đàn phóng thích pháp thuật hệ khác, Cầm thuật và pháp thuật khác cộng minh, bộc phát ra uy lực đáng sợ hơn, hiển nhiên so với năm đó dạy Hoa Phong Lưu, thì tạo nghệ càng sâu, những cái này, Cầm Ma Hoa Phong Lưu không học được.
Cảnh đêm như mực, dưới ánh trăng sáng tỏ, Tử Vi Cung giống như càng lộ ra khí phái uy nghiêm.
Trong một đình viện, có tiếng đàn truyền ra, thiếu niên ngồi ngay ngắn ở trên ghế đá đánh đàn, bên cạnh, một thiếu nữ dung nhan kinh diễm, đang lắng nghe âm khúc lượn lờ.
Dưới đêm trăng, một màn này lộ ra yên lặng và mỹ hảo.
Thật lâu sau, khúc âm dần dần ngừng lại, thiếu niên nhìn thiếu nữ bên cạnh, ôn nhu nói:
- Yêu tinh, nên đi nghỉ ngơi rồi.
- Không đi, ta ở đây cùng chàng.
Hoa Giải Ngữ ôn nhu như nước, cười lắc đầu.
- Vậy ta cùng nàng đi nghỉ ngơi.
Diệp Phục Thiên nói.
- Đừng có mơ.
Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng cười cười, trong đầu tên vô lại này nghĩ cái gì đây.
- Ai, đến cùng có phải là nữ nhân của ta hay không.
Diệp Phục Thiên ủy khuất nói.
- Lại chiêu này, không có tác dụng đâu.
Hoa Giải Ngữ cười, mỗi lần đều giả vờ đáng thương.
Mặc dù nói như vậy, nhưng thân thể của nàng lại tựa lên người Diệp Phục Thiên, chậm rãi nằm xuống, thuận thế nằm ở trong ngực hắn.
Thiếu nữ ban ngày ở Đông Hải Học Cung giống như Tiên Tử kiêu ngạo, giờ phút này lại thành tiểu nữ nhân mới biết yêu, ôn nhu vô hạn.
- Xem ra vẫn có tác dụng nha.
Diệp Phục Thiên nhìn giai nhân trong ngực, vươn tay nhẹ vỗ về mái tóc của nàng, có chút cúi đầu hôn xuống, trong đôi mắt nhu tình vô tận.
Hoa Giải Ngữ ngọt ngào cười cười, gối đầu lên hai chân của Diệp Phục Thiên, nói khẽ:
- Không cho phép lộn xộn, tiếp tục luyện đàn, ta nằm như vậy nghỉ ngơi.
Diệp Phục Thiên nghe Hoa Giải Ngữ nói, không khỏi đáng thương nhìn nàng:
- Yêu tinh, nàng như vậy ta còn có thể đánh đàn sao?
- Ta mặc kệ, đánh đàn cho ta ngủ.
Hoa Giải Ngữ lộ ra vài phần đắc ý, nhắm mắt lại.
- Ai, yêu tinh mà.
Diệp Phục Thiên cảm giác mình quá bi thảm, bắt đầu đánh đàn.
Nếu người của Đông Hải Học Cung biết Diệp Phục Thiên lại cảm giác mình bi thảm, không biết có thể đánh chết hắn hay không.
Tiếng đàn yên lặng, Hoa Giải Ngữ chìm vào giấc ngủ, Diệp Phục Thiên cúi đầu nhìn thiếu nữ trong ngực, lông mi của nàng rất dài rất đẹp, thời điểm ngủ trên mặt vẫn treo nụ cười nhẹ nhàng, giống như ngủ rất ngon, còn có vài phần mỹ hảo.
Nhìn mỹ nhân ngủ trước mắt, Diệp Phục Thiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, nói khẽ:
- Yêu tinh, nàng có độc.
Nói xong lại ngẩng đầu, tiếp tục khảy đàn.
Tiếng đàn từ đêm tối đến ban ngày, qua một đêm, Diệp Phục Thiên cảm thấy tinh thần lực lột xác, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mấy ngày gần đây bởi vì lời đồn đãi mà phiền não, tâm không yên, mà đêm qua, nội tâm của hắn lại yên lặng chưa bao giờ có, lại có tiếng đàn rèn luyện, tinh thần lực cuối cùng cũng đột phá.
Cảnh giới võ đạo và pháp sư, đều là Vinh Diệu cảnh tứ tinh rồi.
- Khục khục!
Một tiếng ho khan đánh vỡ sáng sớm yên lặng, Diệp Phục Thiên nhìn lão nhân đi tới mỉm cười, Hoa Giải Ngữ mở mắt, sau đó đứng dậy, trên mặt có chút ửng đỏ.
- Sư công.
Hoa Giải Ngữ cúi đầu hô, trong thanh âm lộ ra vài phần ngượng ngùng.
- Tuổi trẻ tốt.
Lão nhân mỉm cười nhìn hai người trước mắt, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nhìn bọn hắn liền có thể cảm nhận được phần cảm tình hồn nhiên kia.
- Hi vọng cuộc đời này các ngươi luôn có thể như vậy, thủy chung yêu nhau như thuở thiếu niên.
Lão nhân mỉm cười chúc phúc.
Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang theo nụ cười ôn nhu.
- Sư công, nhất định sẽ như vậy.
Diệp Phục Thiên mở miệng nói.
- Tu hành cũng không thể rơi xuống.
Lão nhân khẽ cười nói, Diệp Phục Thiên gật đầu cười, tiếp tục luyện đàn, Hoa Giải Ngữ cũng ở nơi đây tu hành, làm bạn với hắn.
- Hàn Mặc tới thăm sư huynh.
Bên ngoài có một giọng nói truyền đến, Cầm lão thu lại nụ cười, thản nhiên nói:
- Vào đi.