Diệp Phục Thiên nhìn dung nhan tinh xảo hoàn mỹ của thiếu nữ, cặp môi đỏ mọng khêu gợi, trong nội tâm tim đập thình thịch.
Hắn cũng duỗi ra hai tay, vây quanh vòng eo mãnh khảnh của thiếu nữ, có chút cúi đầu, hôn lên chỗ kiều diễm động lòng người kia.
Chỉ là hơi có vẻ không lưu loát.
Thiếu nữ nhắm mắt, khuôn mặt ửng đỏ, cũng không lưu loát đáp lại.
Thật lâu, hai môi rời ra.
Thiếu nữ nhẹ cắn môi, trong đôi mắt đẹp dịu dàng lại có vài phần vũ mị.
- Hiện tại ta đã là người của chàng rồi, chàng phải phụ trách với ta.
Hoa Giải Ngữ ngưng mắt nhìn Diệp Phục Thiên nói.
- A...
Diệp Phục Thiên mở trừng hai mắt.
- A cái gì, chàng muốn chống chế?
Hoa Giải Ngữ trừng hắn.
- Nha.
Diệp Phục Thiên nhìn thiếu nữ trước mắt giận dữ, cười nói:
- Đã là người của ta rồi, vậy lại tới một lần.
Nói xong, hắn ôm Hoa Giải Ngữ xâm lấn, đôi mắt dễ thương của Hoa Giải Ngữ nháy nháy, mặt càng đỏ hơn, bất quá lại cảm giác nội tâm ôn hòa.
Lại hồi lâu, hai môi tách ra.
Đôi mắt dễ thương của Hoa Giải Ngữ hờn dỗi nhìn Diệp Phục Thiên, mang theo vài phần u oán, đột nhiên nói:
- Có thể không đi được không?
- Không đi gì?
Diệp Phục Thiên nghi hoặc.
- Nữ nhân ngày hôm qua.
Hoa Giải Ngữ nói, Diệp Phục Thiên sững sờ, sau đó cười mỉm nhìn Hoa Giải Ngữ, nguyên lai là ghen.
- Tả tướng có lệnh, ta không cự tuyệt được.
Diệp Phục Thiên nói.
- Vậy không cho phép chàng động tâm với nàng, nàng hấp dẫn chàng cũng không được.
Hoa Giải Ngữ nói, Diệp Phục Thiên bất đắc dĩ, nguyên lai nữ nhân ghen tuông lớn như vậy.
Nhưng tâm lại ấm áp.
- Nàng lại không đẹp mắt bằng yêu tinh nhà của ta, ta làm sao có thể động tâm.
Diệp Phục Thiên nói.
Hoa Giải Ngữ có chút đắc ý, bất quá lại nói:
- Dù đẹp hơn ta cũng không được.
- Tốt, ta chỉ thích yêu tinh.
Diệp Phục Thiên gật đầu.
Lúc này Hoa Giải Ngữ mới lộ ra nụ cười hài lòng, cực kỳ sáng lạn, đẹp đến trái tim, Diệp Phục Thiên lại động tâm, hôm nay bị yêu tinh này hấp dẫn, sức chống cự hoàn toàn đánh mất rồi.
- Sự tình của phụ thân ta biết rõ chàng một mực để ở trong lòng, nhưng chờ chàng cường đại lại đi làm được không?
Hoa Giải Ngữ nói:
- Ta không muốn thấy chàng gặp nguy hiểm.
- Ân, ta không phải không có chuyện gì sao.
Diệp Phục Thiên biết nàng chỉ sự tình ở Lạc Vương Phủ.
- Bọn hắn giống như đang suy đoán quan hệ của chúng ta.
Thanh âm của Hoa Giải Ngữ hơi có vẻ sa sút, nàng lo lắng bọn hắn sẽ làm khó Diệp Phục Thiên.
- Sớm muộn gì cũng sẽ biết, cũng dám bôi nhọ danh tiết của nàng, thật muốn tuyên bố cho tất cả mọi người, nàng là người của ta.
- Đắc ý không.
Hoa Giải Ngữ hờn dỗi nhìn hắn nói:
- Vậy về sau chàng có lấy ta không?
- Đương nhiên, đã nói nàng thuộc về ta.
Diệp Phục Thiên nói.
- Vậy ta chờ chàng.
Hoa Giải Ngữ ôn nhu cười nói:
- Mặc kệ có bao nhiêu khó, cũng không cho chàng buông bỏ.
- Được.
Diệp Phục Thiên gật đầu:
- Nếu không chúng ta học lão sư và sư mẫu, gạo nấu thành cơm.
Sắc mặt của Hoa Giải Ngữ đỏ bừng, thẹn thùng trừng Diệp Phục Thiên một cái, khẽ cười nói:
- Chàng nghĩ hay lắm.
- Nàng như vậy, ta thật nhịn không được.
Diệp Phục Thiên thở dài nói, hai người buông tay ra, Hoa Giải Ngữ trừng Diệp Phục Thiên một cái, nói:
- Tiện nghi chàng rồi, Y cung chủ vẫn còn chờ, chúng ta đi gặp sư công thôi.
- Ân.
Diệp Phục Thiên nhìn yêu tinh động lòng người trước mắt, nghĩ thầm còn nhiều thời gian.
Hai người đi ra khỏi phòng, sóng vai mà đi, Hoa Giải Ngữ nhắc nhở:
- Nhớ kỹ, không cho phép thông đồng nữ nhân kia.
- Biết rồi.
Diệp Phục Thiên nói.
- Còn nữa, chú ý an toàn, nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta sẽ gả cho người khác, nhớ đấy.
Hoa Giải Ngữ nói.
- Như vậy cũng được?
Diệp Phục Thiên bất đắc dĩ, còn có thể uy hiếp như vậy?
- Vì sao không được.
Hoa Giải Ngữ có chút đắc ý:
- Như vậy chàng mới quý trọng mình.
- Biết rồi biết rồi, trước khi không có gạo nấu thành cơm, ta làm sao cam lòng gặp chuyện không may.
Diệp Phục Thiên nói, Hoa Giải Ngữ ở bên hông hung hăng ngắt một cái.
Hai người tới một đình viện khác, Y Tướng đang ở trong đình viện nói chuyện phiếm với một lão nhân.
Lão đầu tóc hoa râm, nhìn rất già nua, nhưng khi nói chuyện cùng Y Tướng, đôi mắt hắn mỉm cười, nhìn rất hiền lành.
Diệp Phục Thiên đi đến trước người lão nhân, sau đó thi lễ:
- Diệp Phục Thiên bái kiến sư công.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn Diệp Phục Thiên, hòa ái nói: