Ba người Diệp Phục Thiên trở lại đình viện, lông mày của hắn thủy chung nhíu chặt.
- Thanh Tuyền, hắn là ai?
Diệp Phục Thiên hỏi Y Thanh Tuyền.
- Mục Vân Hiên, đệ tử tầng trên của Tử Vi Cung, thiên phú trác tuyệt, hôm nay tu vi hẳn ở Vinh Diệu cảnh bát tinh, chủ tu tinh thần hệ.
Y Thanh Tuyền mở miệng nói, nàng có chút kỳ quái, vì sao Mục Vân Hiên sẽ nói với Diệp Phục Thiên những lời kia.
- Mục Vân Hiên.
Diệp Phục Thiên thấp giọng lặp lại, ghi nhớ danh tự này.
Dư Sinh nhìn Diệp Phục Thiên nhíu mày, nhìn thoáng qua Y Thanh Tuyền, sau đó nói với Diệp Phục Thiên:
- Tẩu tẩu không phải loại người như vậy.
- Ta đương nhiên biết yêu tinh không phải loại người như vậy.
Diệp Phục Thiên gật đầu:
- Nhưng ngươi không thấy Mục Vân Hiên kỳ quái sao, vì cớ gì nói với ta những lời này?
- Đích thực là có chút kỳ quái.
Dư Sinh gật đầu.
- Giống như đang thăm dò ta, hắn biết cái gì sao?
Diệp Phục Thiên lầm bầm lầu bầu.
- Tẩu tẩu, yêu tinh?
Đôi mắt của Y Thanh Tuyền lập loè, có chút không hiểu, hình như bọn hắn đang đàm luận Hoa Giải Ngữ.
- Thanh Tuyền, đây là bí mật, ngươi không nên nói với người khác.
Dư Sinh dặn dò Y Thanh Tuyền, ở chung lâu như vậy, hiển nhiên Dư Sinh đã coi Y Thanh Tuyền như người nhà, mới có thể nói những lời này ở trước mặt nàng.
- Hoa Giải Ngữ là bạn gái của ta.
Diệp Phục Thiên nhìn Y Thanh Tuyền nói, Y Thanh Tuyền hồ nghi hỏi:
- Thật hay giả?
- Không tín nhiệm ta như vậy sao.
Diệp Phục Thiên chứng kiến biểu lộ của Y Thanh Tuyền, có chút buồn bực:
- Người ưu tú giống như ta, đương nhiên phải xứng với đệ nhất mỹ nữ của Đông Hải Học Cung.
- ...
Y Thanh Tuyền nhìn Diệp Phục Thiên, trầm ngâm một lát, sau đó hỏi Dư Sinh:
- Hắn luôn tự kỷ như vậy sao?
- Ừ.
Dư Sinh rất nghiêm túc gật đầu.
- Xong.
Diệp Phục Thiên nghe hai người đối thoại, đau khổ nói:
- Phụ xướng phu tùy, không cần huynh đệ nữa rồi.
- ...
Y Thanh Tuyền và Dư Sinh há hốc mồm.
- Bất kể có phải thăm dò hay không, nhưng Mục Vân Hiên kia, ta nhớ kỹ hắn rồi.
Diệp Phục Thiên nghĩ đến lời nói của Mục Vân Hiên vừa rồi, không khỏi cười cười, Dư Sinh chứng kiến nụ cười của hắn liền biết rõ, về sau người kia sẽ rất thảm.
Ba người vừa trở lại đình viện, Y Tướng cũng đến, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Diệp Phục Thiên, mở miệng hỏi:
- Ngươi đi theo ta.
Diệp Phục Thiên sững sờ, sau đó nhẹ gật đầu, đi theo Y Tướng đến dưới cổ thụ.
- Ngươi đi Lạc Vương Phủ nháo sự?
Y Tướng hỏi.
- Đó là sự tình trước khi lên tầng trên của Võ Khúc Cung, sau khi trở về thì gặp Thanh Tuyền.
Diệp Phục Thiên nói:
- Hơn nữa, ta cũng không có đi nháo sự.
- Muốn cầu Lạc vương gia chữa trị cho sư phụ của ngươi?
Y Tướng nói, Diệp Phục Thiên nhẹ gật đầu.
- Lỗ mãng, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?
Y Tướng lạnh lùng nói:
- May mắn ngươi chỉ là tiểu nhân vật, những người kia bận tâm mặt mũi không tiện trực tiếp ra tay đối phó ngươi, nếu không ngươi cho rằng có người giữ được ngươi, người Tử Vi Cung? Ngươi có biết Tử Vi Cung và Họa Thánh, Lạc vương gia quan hệ như thế nào không?
Diệp Phục Thiên sững sờ, có chút nghi hoặc nhìn Y Tướng, nói:
- Ta cũng là sau khi gặp được cung chủ mới biết trước kia Họa Thánh tu hành ở Tử Vi Cung.
- Không hổ là đệ tử do Hoa Phong Lưu dạy ra, vẫn tự cho là đúng.
Y Tướng rất khó chịu nói:
- Ngươi biết năm đó tại sao sư phụ ngươi lại bị phế Mệnh Hồn, khu trục khỏi Đông Hải Thành không?
- Ta chỉ biết lão sư thua Họa Thánh, Họa Thánh và Nam Đẩu thế gia không cho phép hắn ở lại Đông Hải Thành.
Diệp Phục Thiên nói.
- Mặc dù hắn thắng Họa Thánh lại làm sao, có thể lưu lại không? Từ khi hắn truy cầu thiên kim của Nam Đẩu gia, thì bi kịch đã chú định.