- Vãn bối Diệp Phục Thiên bái kiến hai vị tiền bối.
Diệp Phục Thiên tiến lên hành lễ.
- Ân, chúng ta lại gặp mặt.
Lão nhân cười nhìn Diệp Phục Thiên:
- Không nghĩ tới sau khi rời Lạc Vương Phủ, ngươi liền bái vào môn hạ của Y cung chủ tu hành, quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.
- Đa tạ tiền bối.
Diệp Phục Thiên nói.
- Năm đó sư phụ ngươi ở Tử Vi Cung tu hành, ngươi ngược lại tốt, sao lại chạy tới Võ Khúc Cung, có cần ta nói với Y cung chủ giúp ngươi không?
Lão nhân cười nói.
- Tiền bối nói đùa.
Diệp Phục Thiên cười khổ.
- Ha ha.
Lão giả nở nụ cười, lại nói:
- Hôm nay Giải Ngữ ở Tử Vi Cung tu hành, hai người các ngươi đã quen biết, có cơ hội thì tới Tử Vi Cung, thăm nha đầu Giải Ngữ kia một chút.
Diệp Phục Thiên khẽ giật mình, đối phương đã biết hắn là đệ tử của Cầm Ma, thì sự tình hai người quen biết không cách nào giấu diếm, liền hào phóng thừa nhận:
- Trước kia cũng muốn qua thăm nàng, bất quá nàng ở tầng trên của Tử Vi Cung tu hành, nên không dám quấy rầy, hôm nay tiền bối mở lời, nếu có cơ hội sẽ qua, hi vọng tiền bối chớ trách.
- Uhm.
Lão giả hơi có thâm ý liếc nhìn Diệp Phục Thiên.
- Được rồi, đám tiểu bối các ngươi đi tâm sự đi, chúng ta có mấy lời cần bàn với Y cung chủ.
Lão giả vừa cười vừa nói, mấy người phía sau hắn và đám người Diệp Phục Thiên nhao nhao lui ra ngoài.
Thư Ngữ Yên vẫn nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, thời điểm lão giả cho bọn hắn ly khai, nàng liền đuổi theo Diệp Phục Thiên, hô:
- Đợi một chút.
- Có chuyện gì sao?
Diệp Phục Thiên mỉm cười nhìn Thư Ngữ Yên hỏi.
- Ta gọi Thư Ngữ Yên, là bằng hữu của Giải Ngữ.
Thư Ngữ Yên nhìn Diệp Phục Thiên nói, nàng cảm giác hình như mình đã biết một bí mật.
Trước kia, Hoa Giải Ngữ từng nói với nàng mình có người yêu, bất quá khi đó Diệp Phục Thiên còn chưa đến Đông Hải Học Cung, Hoa Giải Ngữ chắc hẳn cũng không nghĩ tới, mấy ngày sau Diệp Phục Thiên liền xuất hiện.
Về sau tựa hồ Hoa Giải Ngữ rất chú ý Diệp Phục Thiên, trước kia nàng không để ý, nhưng sau khi Chu Mục vào Tử Vi Cung nàng mới biết, nguyên lai Hoa Giải Ngữ là con gái của Cầm Ma Hoa Phong Lưu, mà hôm nay lại truyền tin tức Diệp Phục Thiên chính là đệ tử của Cầm Ma, trước kia hai người hiển nhiên đã quen biết, liên tưởng tất cả lại, Thư Ngữ Yên rất dễ dàng đoán được một sự tình.
Thiếu niên anh tuấn trước mắt này, vào học cung không bao lâu đã nhấc lên phong ba, có lẽ chính là người Hoa Giải Ngữ một mực nhớ thương.
- Ta gọi Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên mỉm cười nói:
- Giải Ngữ có khỏe không?
- Ân.
Thư Ngữ Yên nhẹ gật đầu, nàng rất ngạc nhiên, người Hoa Giải Ngữ ưa thích, đến tột cùng là người như thế nào?
Lúc này nàng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng bên cạnh còn có những người khác, hơi bất tiện, nàng nhìn ra được, tựa hồ Hoa Giải Ngữ và Diệp Phục Thiên không muốn bại lộ ra quan hệ giữa bọn hắn.
- Diệp sư đệ rất quen thuộc Giải Ngữ sao?
Lúc này, thanh niên bên cạnh Thư Ngữ Yên mỉm cười hỏi.
- Giải Ngữ là ái nữ của lão sư, tự nhiên khá quen.
Diệp Phục Thiên nhìn đối phương, tầm mười tám tuổi, mày kiếm lộ ra khí khái hào hùng.
- Vậy sao?
Thanh niên cười nói:
- Ta ở Tử Vi Cung tu hành với Giải Ngữ, thường xuyên nói chuyện phiếm với nàng, ngược lại không có nghe nàng đề cập qua, về sau Diệp sư đệ có cơ hội đến Tử Vi Cung, thì tới tìm ta.
- Nghe ngữ khí của Mục huynh, là sắp ôm mỹ nhân quy rồi?
Thanh niên của Thiên Phủ Cung cười nói.
- Nữ tử như Giải Ngữ, nào có dễ dàng như vậy, còn cần thời gian, bất quá...
Mục Vân Hiên cười cười nói:
- Không đề cập tới không đề cập tới.
Diệp Phục Thiên hơi nhíu mày, Dư Sinh thì liếc nhìn Mục Vân Hiên.
- Đúng rồi Diệp sư đệ, nghe nói ở Lạc Vương Phủ ngươi và Chu Mục sư đệ có chút va chạm, hôm nay còn huyên náo cả Đông Hải Học Cung đều biết, Diệp sư đệ không cần để ý, luận bàn chiến bại mà thôi, không phải đại sự gì, về sau có cơ hội ngồi xuống tâm sự, sẽ không có việc gì.
Mục Vân Hiên lại nói.
- Được, có cơ hội nhất định sẽ “hảo hảo tâm sự với Chu Mục.
Diệp Phục Thiên mỉm cười nói.
- Đã như vầy, chúng ta cũng không quấy rầy, các ngươi đi thôi, chúng ta ở chỗ này chờ là được.
Mục Vân Hiên nói.
- Được.
Diệp Phục Thiên cũng không khách khí, trực tiếp dẫn Dư Sinh ly khai, Mục Vân Hiên nhìn bóng lưng của Diệp Phục Thiên, nụ cười dần trên mặt dần biến mất.
- Mục sư huynh, ngươi làm như vậy có dụng ý gì?
Thư Ngữ Yên nhìn Mục Vân Hiên hỏi, nàng tự nhiên biết rõ Mục Vân Hiên đang nói xạo.
Nếu Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ không có tầng quan hệ kia còn tốt, nếu có, như vậy lời nói của Mục Vân Hiên không thể nghi ngờ chính là một loại châm ngòi.
- Ngữ Yên, vừa rồi ngươi đuổi theo Diệp Phục Thiên là vì chuyện gì, chẳng lẽ Giải Ngữ nhắc qua hắn với ngươi?
Mục Vân Hiên hỏi.
- Hắn quen biết Giải Ngữ, nên ta chỉ chào hỏi mà thôi, cũng không có dụng ý khác.
Thư Ngữ Yên nói.
- Như vậy sao?
Mục Vân Hiên cười cười, sau đó ly khai!