- Có thể trách ta sao?
Diệp Phục Thiên nhìn Y Thanh Tuyền đang cười trộm nói, có chút buồn bực, lại bị nữ nhân mắng như vậy.
- Đúng rồi, không trách ngươi.
Y Thanh Tuyền vẫn cười, nhìn rất đáng yêu.
Chỉ thấy trong đại điện, có một thân ảnh đi ra, người này tướng mạo uy nghiêm, hình dáng đường đường, chỉ thấy ánh mắt của hắn quét qua, sau đó rơi vào trên người Dư Sinh.
- Cha, con không có lừa ngài chứ?
Y Thanh Tuyền mỉm cười nói.
Trung niên không có trả lời, vẫn nhìn Dư Sinh, Dư Sinh thì vẻ mặt mờ mịt.
- Đích thật là người trời sinh tu hành võ đạo, ngươi có nguyện làm đệ tử của ta không?
Phụ thân của Y Thanh Tuyền hỏi Dư Sinh.
Ánh mắt của Diệp Phục Thiên lập loè, nguyên lai Y Thanh Tuyền ở Võ Khúc Cung có bối cảnh rất mạnh, hai lão giả vừa rồi khảo hạch thân phận cũng không bình thường, nhưng bọn hắn xuất hiện, tựa hồ chỉ đang giúp phụ thân của Y Thanh Tuyền khảo hạch bọn hắn.
Dư Sinh nhìn Diệp Phục Thiên, tựa hồ không biết phải làm sao.
- Xin hỏi tiền bối là ai?
Diệp Phục Thiên mở miệng hỏi, muốn bái sư, đầu tiên phải biết thân phận của đối phương đã.
- Cung chủ Võ Khúc Cung.
Trung niên nhìn Diệp Phục Thiên nói, nghe hắn trả lời, Diệp Phục Thiên sững sờ, sau đó nở nụ cười nhìn Y Thanh Tuyền, thật bất ngờ, bọn hắn có thể vào Võ Khúc Cung tu hành, lại bởi vì con gái của Cung chủ Võ Khúc Cung vừa vặn thấy được bọn hắn chiến đấu, mà hôm nay, Y Thanh Tuyền lại dẫn tiến Dư Sinh cho phụ thân của nàng.
- Cha ta vẫn muốn tìm một thiên tài tu hành võ đạo kế thừa y bát của hắn, nhưng một mực tìm không thấy, cho nên ngày đó ta nhìn thấy các ngươi, mới nói với cha ta.
Y Thanh Tuyền nói khẽ.
Diệp Phục Thiên cười gật đầu:
- Dư Sinh, còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh bái sư.
Cung chủ của Võ Khúc Cung, xem như một trong bảy người có quyền thế nhất Đông Hải Học Cung nha.
Dư Sinh nhẹ gật đầu, nhìn Cung chủ Võ Khúc Cung khom người hạ bái, nói:
- Dư Sinh bái kiến lão sư.
- Tốt.
Trong ánh mắt uy nghiêm của Cung chủ Võ Khúc Cung cũng lộ ra nụ cười, nói:
- Về sau ngươi theo ta tu hành.
Nói xong, ánh mắt của hắn lại rơi vào trên người Diệp Phục Thiên, hỏi:
- Ngươi chủ tu võ đạo hay pháp sư?
- Không có chủ thứ.
Diệp Phục Thiên cười đáp lại.
- Ta thu đệ tử chủ yếu là muốn truyền thừa võ đạo của ta, ngươi nguyện ý theo ta tu hành không?
Cung chủ Võ Khúc Cung hỏi.
- Vãn bối đã có lão sư, chính là Cầm Ma, không biết cung chủ có biết người này không.
Diệp Phục Thiên nói.
Ánh mắt của Cung chủ Võ Khúc Cung lóe lên, kinh ngạc nhìn Diệp Phục Thiên:
- Ngươi là đệ tử của Hoa Phong Lưu?
- Vâng.
Diệp Phục Thiên nhẹ gật đầu, xem ra lúc trước thanh danh của lão sư không nhỏ, Cung chủ Võ Khúc Cung cũng biết hắn.
- Hiện tại hắn thế nào, người ở đâu?
Cung chủ Võ Khúc Cung hỏi.
- Tinh thần của lão sư bị trọng thương, đi đứng bất tiện, đang tu dưỡng ở trong Cầm Viên.
Diệp Phục Thiên nói.
- Nói như vậy ngươi cũng đã đến Cầm Viên rồi, hiện tại Đường Lam như thế nào?
Cung chủ Võ Khúc Cung lại hỏi, Diệp Phục Thiên ngây người, làm sao cảm giác cung chủ và Đường di có quan hệ thế nhỉ?
- Đường di rất tốt, ở trong Cầm Viên chiếu cố lão sư.
Diệp Phục Thiên đáp.
- Ta biết nàng vẫn không bỏ xuống được, năm đó ta khuyên nàng, bảo nàng cách Hoa Phong Lưu xa một chút, tính cách của Hoa Phong Lưu quá cao ngạo, tính tình lại thối, hơn nữa đứng núi này trông núi nọ, cũng không biết nàng thích Hoa Phong Lưu điểm nào.
Đột nhiên Cung chủ Võ Khúc Cung tức giận nói, Diệp Phục Thiên trợn mắt há hốc mồm, làm sao cảm giác vị cung chủ này tràn đầy oán khí với lão sư thế nhỉ.
Không có thù đấy chứ?
- Cung chủ, ngài và Đường di quan hệ như thế nào, hơn nữa tựa hồ có hiểu lầm với lão sư của ta.
Diệp Phục Thiên yếu ớt hỏi.
- Hiểu lầm? Đường Lam là đệ tử của ta, bởi vì Hoa Phong Lưu mà quyết liệt với ân sư, ngươi nói ta có hiểu lầm với hắn hay không?
Cung chủ Võ Khúc Cung trừng Diệp Phục Thiên nói, vẻ mặt của Diệp Phục Thiên tràn đầy hắc tuyến, cái này...
- Được rồi, không đề cập tới chuyện năm đó, đã nhiều năm như vậy, tính tình của nha đầu kia cũng rất bướng bỉnh, vậy mà thực quên lão sư như ta, lần sau ngươi trở về nó cho nàng, nói ta đã quên sự tình trước kia, có thời gian thì về gặp ta.