Một thanh âm êm ái truyền ra, Diệp Phục Thiên dừng chân, chỉ thấy nữ tử kia nhìn hắn mỉm cười, nàng cười lên càng thanh xuân xinh đẹp, ôn nhu khả ái.
- Không phải như ngươi nghĩ.
Dư Sinh mở miệng nói, Diệp Phục Thiên nhìn hắn cười hỏi:
- Ta nghĩ cái gì?
- Ách...
Dư Sinh ngạc nhiên, không biết nên nói như thế nào, công phu miệng lưỡi của hắn ở đâu là đối thủ của Diệp Phục Thiên.
- Thanh Tuyền là tới tìm chúng ta.
Dư Sinh mở miệng nói.
- Thanh Tuyền, họ cũng miễn rồi, cái tốc độ phát triển này... Dư Sinh, ngươi trâu bò.
Con mắt của Diệp Phục Thiên sáng ngời, mặt Dư Sinh đen lại.
- Là ta bảo hắn gọi như vậy.
Thiếu nữ ôn nhu cười cười, nói:
- Ta gọi Y Thanh Tuyền, gọi ta Thanh Tuyền là được.
- Ta gọi Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên đi đến mỉm cười nói.
- Ta biết.
Y Thanh Tuyền gật đầu:
- Lần đầu tiên các ngươi tới Đông Hải Học Cung đã đánh với người Tham Lang Cung, ta ở một bên thấy được, ngươi rất lợi hại.
- Dư Sinh còn lợi hại hơn ta.
Diệp Phục Thiên mỉm cười nói, mặt Dư Sinh tới giờ còn chưa trắng nổi, tại sao lại kéo đến trên người hắn?
- Các ngươi đều rất lợi hại.
Y Thanh Tuyền rất vui vẻ nói.
- Dư Sinh không chỉ lợi hại, còn chưa có bạn gái.
Nụ cười của Diệp Phục Thiên sáng lạn, Dư Sinh có loại xúc động muốn chạy trốn.
Y Thanh Tuyền bật cười nói:
- Ngươi thật thú vị, ta không quấy rầy các ngươi, lần sau gặp lại.
Nói xong đi ra bên ngoài, thời điểm đi ngang qua Diệp Phục Thiên, chỉ nghe Diệp Phục Thiên nói khẽ:
- Ngươi cảm thấy Dư Sinh nhà chúng ta như thế nào?
Khuôn mặt của Y Thanh Tuyền ửng đỏ, thấp giọng nói:
- Rất tốt.
Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Diệp Phục Thiên càng sáng lạn, giống như cười mà không phải cười nhìn Dư Sinh, nói:
- Dư Sinh, lúc ta không có ở đây ngươi rất thoải mái nha, phát triển đến bước nào rồi? Đã hôn chưa?
Dư Sinh bất đắc dĩ nói:
- Nàng tới hỏi chúng ta có nguyện ý tiếp nhận khảo hạch, tiến về tầng trên của Võ Khúc Cung tu hành không.
- Nàng là người ra mặt?
Diệp Phục Thiên hiếu kỳ hỏi.
- Hẳn vậy, ta không hỏi kỹ.
Dư Sinh nói.
- Xem ra thân phận không tầm thường, hơn nữa nói chuyện ôn nhu, người lại đẹp, cười lên rất ngọt ngào, ta cảm thấy không tệ, còn nhớ phương pháp ta dạy không?
Diệp Phục Thiên cười nhìn Dư Sinh.
- Không biết ngươi nói cái gì.
Dư Sinh đờ đẫn nói.
- Vừa rồi ta thăm dò, nàng đỏ mặt nha, khả năng thật đã có chút ý tứ với ngươi, ngươi không cảm giác được sao?
Diệp Phục Thiên giựt giây.
- Lần trước đã nói, phụ thân không cho ta có nhi nữ tư tình, hắn dặn dò là, làm bạn ngươi quân lâm thiên hạ.
Dư Sinh rất nghiêm túc nói.
Diệp Phục Thiên nhìn bộ dáng nghiêm túc của Dư Sinh, không khỏi thu liễm dáng vẻ vui đùa, mở miệng nói:
- Dư Sinh, ta biết nghĩa phụ kỳ vọng ta rất cao, nhưng con đường phía trước dài đằng đẵng, tương lai quá xa, ta cũng không biết có thể đi đến một bước nào, phong hầu bái tướng cách ta quá xa, con đường nhân sinh dài đằng đẵng, ta càng hy vọng ngươi cùng ta cộng hưởng thế gian phồn hoa, tiêu sái vui vẻ, mà không phải vì ta mà sống.
- Vì ngươi mà sống vốn là ý nguyện của phụ thân, ta từ nhỏ đã xem nó như chân lý.
Dư Sinh quật cường nói.
- Ta nói hiện tại nghĩa phụ không ở đây, hết thảy nghe ta, không cần quản lời nói của nghĩa phụ.
Đột nhiên Diệp Phục Thiên rống lớn, Dư Sinh ngây ngẩn cả người, nhìn thấy Diệp Phục Thiên tức giận, hắn không khỏi cúi đầu, nhưng vẫn quật cường đứng đó.
Nhìn bộ dáng của Dư Sinh, Diệp Phục Thiên không khỏi mềm lòng, thấp giọng nói:
- Dư Sinh, buông bỏ gông xiềng mà nghĩa phụ đeo cho ngươi, ta hi vọng ngươi vui vẻ, có nhân sinh của mình, dù có một ngày ngươi rời ta mà đi, ta cũng sẽ cao hứng thay ngươi.
Dư Sinh ngẩng đầu, chứng kiến nụ cười trên mặt Diệp Phục Thiên, ánh mắt của hắn ửng đỏ, trong nội tâm yên lặng nói, vĩnh viễn không có ngày đó!